Bất An Vu Thất

Chương 7



Ôn Thường Thế lại chìm vào giấc mơ nọ có liên quan đến Dụ Tễ.

Họ đứng trong một căn phòng bốn phía là tường.

Trong phòng có 3 bàn đánh bạc khác nhau, 7 người đứng, chỉ có Ôn Thường Thế và Dụ Tễ có khuôn mặt rõ ràng.

Dụ Tễ đứng sau một người đàn ông trung niên, cậu mặc nhiều hơn gần đây một chút, tóc dài hơn bây giờ, vẻ mặt tò mò nhìn ngó xung quanh.

Một gã croupier ấn công tắc lắc xúc xắc, trong phòng tràn ngập âm thanh nặng nề của xúc xắc va vào thành cốc bị khuếch đại bởi mộng cảnh.

Dụ Tễ duỗi lỗ tai nghe tiếng xúc xắc, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên. Một lát sau, tiếng chuông ngừng, Ôn Thường Thế trông thấy Dụ Tễ lặng lẽ vươn tay ra lần nữa, phủ lên vạt áo của người đàn ông trung niên.

Dụ Tễ có đôi tay thon dài, từ đầu ngón tay tròn trịa đến làn da trắng mịn hơi lộ gân xanh trên mu bàn tay, đều miêu tả sự nuông chiều từ bé.

Cậu dùng ngón trỏ và ngón cái túm lấy áo khoác sẫm màu của người đàn ông trung niên, nhanh chóng kéo nhẹ một cái, sau đó lại lén nâng mắt lên, nhìn Ôn Thường Thế, rồi cúi đầu lần nữa.

Lông mi Dụ Tễ rậm và dài, mềm nhẹ vô cùng, ánh đèn từ trên chiếu xuống cậu, bóng của lông mi in trên sống mũi và hai má.

Người đàn ông trung niên đặt cược, croupier dùng lòng bàn tay gõ chuông một cái, tiếng chuông thanh thúy, giữ Ôn Thường Thế ở lại trong căn phòng này.

Ôn Thường Thế nhìn chằm chằm Dụ Tễ không tha, mãi đến khi croupier mở cốc, trên mặt Dụ Tễ hiện ra biểu tình mà Ôn Thường Thế đang đợi.

Sau khi Dụ Tễ thấy con số của xúc xắc, đôi mắt hơi mở to, môi cũng mở ra một chút, thở ra một hơi ngắn ngủi, nơi đáy mắt dâng lên ý cười, khóe môi cũng vẽ ra một độ cong rất nhỏ.

—— nụ cười này, khiến Ôn Thường Thế thấy rất quen thuộc.

Căn cứ vào kinh nghiệm sống chung không dài không ngắn của Ôn Thường Thế và Dụ Tễ, thì đây là biểu tình quen có bất giác hiện ra sau khi cậu làm chuyện xấu thành công.

Ôn Thường Thế mở mắt ra.

Rèm cửa phòng cho khách kéo ra một nửa, trời bên ngoài đã sắp sáng, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử ở đầu giường, 6 giờ 20 phút.

Tối nay Dụ Tễ muốn dẫn Ôn Thường Thế đến bệnh viện của Trương Uẩn Chi để kiểm tra.

Ở nhờ trong nhà Dụ Tễ ngày thứ hai mươi, Ôn Thường Thế vẫn không nhớ nổi chuyện gì như cũ. Tình hình của hắn lúc tốt lúc xấu, có lúc cảm thấy mình lập tức có thể nhớ lại tất cả, có lúc lại quay về trống rỗng.

Nhưng bất kể là tình hình gì, Ôn Thường Thế cũng đều không muốn cho Dụ Tễ biết được quá rõ. Chỗ của Dụ Tễ xem như an toàn, nhưng tính mục đích của cậu quá mạnh, Ôn Thường Thế không thể không phòng.

Thứ bảy người giúp việc buổi chiều mới đến, 7 giờ Ôn Thường Thế xuống lầu, thấy Dụ Tễ đang xem phim trong phòng khách. Thường ngày Dụ Tễ dậy rất muộn, chưa đến 10 giờ sẽ không thấy được bóng người của cậu.

Ôn Thường Thế không chào hỏi cậu, đi tới một bên rót nước cho mình.

Âm tai nghe của Dụ Tễ bật rất khẽ, cậu nghe thấy tiếng động trong nhà thì nhìn lại một cái. Thấy Ôn Thường Thế đang uống nước, cậu tạm ngừng phim, đi tới quầy bar đối diện.

"Lão già muốn tôi trưa nay ra ngoài dự một bữa tiệc, cũng không rõ chuyện gì, chắc tối mới về được," Dụ Tễ nói, cầm cốc đặt cạnh cốc của Ôn Thường Thế, rồi dùng cái nĩa nhỏ đặt gần đó gõ gõ mép cốc, nói, "cũng rót giúp tôi một cốc với."

Ôn Thường Thế trực tiếp đẩy bình thủy tinh đến trước mặt Dụ Tễ, Dụ Tễ đành phải tự rót.

"Hẹn với Trương Uẩn Chi vào 9 giờ tối." Ôn Thường Thế nhắc nhở cậu.

"Tôi nhớ mà," Dụ Tễ lườm Ôn Thường Thế một cái, nói, "không phải tôi có việc hả, cùng lắm thì hoãn lại muộn một chút, cũng đâu phải không đi. Trễ một chút cũng tốt, người trên đường cũng ít."

Dụ Tễ rót nước xong, bưng cốc uống một ngụm, trên môi dính chút ánh nước, cúi đầu trả lời tin nhắn, rồi oán giận: "Chuyện lớn gì chứ, bắt tôi mặc chính trang, phiền chết được."

Tay cậu đặt trên mặt đá cẩm thạch của quầy bar, ngón tay gõ nhẹ, trên đốt thứ nhất của ngón áp út có một nốt ruồi son màu sắc rất nhạt, theo nhịp gõ lên xuống, lúc ẩn lúc hiện trước mắt Ôn Thường Thế.

Ôn Thường Thế không nhớ nổi Dụ Tễ trong mơ có nốt ruồi này không, bỗng nhiên hối hận không quan sát kỹ trong mơ, không thể lấy cái này để chứng thực thật giả của giấc mơ.

Ngồi cùng Ôn Thường Thế một lát, Dụ Tễ bèn đi thay quần áo. Cậu chọn nửa ngày, cuối cùng thay một bộ chính trang màu xám, đang muốn xuống lầu thì vừa vặn đụng phải Ôn Thường Thế đang đi lên, thế là hai người va nhau một phát ở chỗ rẽ.

Dụ Tễ va vào Ôn Thường Thế đến lùi về sau hai bước mới đứng vững, chỉ vào Ôn Thường Thế, lên án hắn: "Lại đi không nhìn đường."

Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ, mặc cậu chỉ bảo, cũng không nhường đường cho cậu. Hắn nhìn xuống Dụ Tễ, nói chầm chậm: "Là cậu va vào tôi."

Dụ Tễ không dám cãi lại, phẫn nộ thu ngón tay về, lách qua Ôn Thường Thế, vừa muốn xuống lầu thì Ôn Thường Thế lại chợt ở phía sau gọi cậu lại: "Sớm vậy đã phải đi?"

"Hả?" Dụ Tễ thoáng chốc sửng sốt, cơ hồi có chút thụ sủng nhược kinh, giải thích với Ôn Thường Thế, "Tài xế của bố tôi mới gọi điện cho tôi, nói 9 giờ rưỡi đến."

Dụ Tễ nói, không nhịn được ngáp một cái, đột nhiên rất buồn ngủ, cậu nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, ngốc nghếch hỏi Ôn Thường Thế: "Anh nói coi giờ tôi đi đánh nhẹ một giấc thì âu phục có nhăn hong?"

Ôn Thường Thế còn chưa đáp lời, Dụ Tễ đã tự hỏi tự trả lời: "Thôi đi, anh cũng đâu biết."

Dụ Tễ xuống lầu, cởi áo vest âu phục quăng sang một bên, nằm sấp trên sô pha, ôm gối đầu bắt đầu thiền.

Đúng 9 giờ rưỡi, chuông cửa đúng giờ vang lên. Ôn Thường Thế vừa vặn đứng trên lầu hai vọng xuống, nhìn Dụ Tễ bừng tỉnh nhảy dựng lên, cúi đầu kéo chỉnh quần áo, vội vội vàng vàng cầm áo vest chạy ra ngoài. Điện thoại di động của cậu còn rơi trên sô pha, quên lấy đi, Ôn Thường Thế nhìn thấy, đợi một hồi không thấy Dụ Tễ quay về lấy mới đi xuống lầu.

Ôn Thường Thế từng thấy Dụ Tễ nhập mật khẩu, lúc đó đã nhớ kỹ động tác tay của Dụ Tễ. Hắn cầm lấy điện thoại di động của Dụ Tễ, màn hình sáng lên, qua vài giây, giao diện mật khẩu xuất hiện, ngón tay cầm điện thoại của Ôn Thường Thế thoáng dừng một chút, nhập mật khẩu đã nhớ kỹ vào.

Màn hình điện thoại của Dụ Tễ là một bức ảnh đen thuần, trên giao diện chính đặt vài thư mục rất đơn giản, Ôn Thường Thế chạm vào một cái có tên là Internet, tiện tay mở ra một trình duyệt web.

Thao tác sản phẩm điện tử giống như một loại trí nhớ cơ bắp của con người, Ôn Thường Thế mở công cụ tìm kiếm, nhập vào ba chữ "Ôn Thường Thế" không chút do dự, những tin tức và lời giới thiệu che kín đất trời liền nhảy ra.

Hắn xem sơ lược sự tích cuộc đời 30 năm qua của mình, vẫn chưa có bất kỳ cảm giác quen thuộc nào, chỉ khi đang xem các ảnh chụp, hắn mới bất giác có chút xuất thần.

Trong tất cả các tin tức, không có mẩu nào liên quan đến chuyện hắn rơi xuống biển mất tích. Internet có thể tra được hành tung gần nhất, là vào một tháng trước, hắn tham gia một cuộc đấu giá từ thiện ở Chicago, đấu được một tác phẩm điêu khắc giá trên trời.

Ôn Thường Thế nhìn hai người đứng phía sau mình trong ảnh chụp kèm trong tin tức, hắn cau mày trầm tư chốc lát rồi xóa lịch sử duyệt web.

Chưa đến 8 giờ tối Dụ Tễ đã về.

Ôn Thường Thế trong phòng gym nghe thấy tiếng đóng sầm cửa rất lớn, một lát sau, cửa bị Dụ Tễ mở ra, sắc mặt Dụ Tễ khắm cực kỳ, cậu nói với Ôn Thường Thế: "Anh có chạm vào điện thoại của tôi không?"

"Điện thoại gì?" Ôn Thường Thế hỏi lại.

Dụ Tễ nhìn Ôn Thường Thế không tin lắm, nhưng cuối cùng vẫn không làm khó hắn quá nhiều, cậu trực tiếp về phòng, ở trong đó một lát rồi thay quần áo bước ra, sau đó sang gọi Ôn Thường Thế ra ngoài, lái xe chở hắn đến bệnh viện của Trương Uẩn Chi.

Trương Uẩn Chi cũng không chuyên về khoa thần kinh, anh làm kiểm tra giúp Ôn Thường Thế rồi gửi tài liệu kiểm tra cho một người bạn đại học mà anh tin tưởng, sau đó bảo Dụ Tễ chở Ôn Thường Thế về nhà trước.

Tâm tình Dụ Tễ hình như rất kém, trên đường về không nói tiếng nào. Đương nửa đường, Dụ Tễ nhận được một cú điện thoại, cậu trực tiếp ấn nghe, điện thoại nối với hệ thống âm thanh của ô tô, một tiếng "Cục cưng" phát ra từ người đàn ông lão niên chạy qua hệ thống âm thanh vòm nổi của cả xe, truyền vào tai hành khách.

Ôn Thường Thế ghé mắt nhìn Dụ Tễ, ánh mắt hết sức vi diệu.

Dụ Tễ phát giác trong ánh mắt của Ôn Thường Thế mang theo sự cười nhạo, vì vậy trừng Ôn Thường Thế một cái, làm động tác bảo Ôn Thường Thế đừng lên tiếng, cũng không ngắt điện thoại, trực tiếp nói với Thiệu Anh Lộc: "Bố."

"Chu tiểu thư thế nào?" Thiệu Anh Lộc ở đầu dây bên kia hỏi Dụ Tễ.

Dụ Tễ đáp khô cằn: "Chẳng ra sao."

"Bố lại thấy rất tốt," Thiệu Anh Lộc dường như không nhận ra vẻ không vui trong ngữ khí của Dụ Tễ, tiếp tục cười nói, "bố nhờ người xem ngày sinh tháng đẻ của tụi con rồi, xứng cực kỳ, hai đứa ở bên nhau sẽ rất vượng."

Phía trước đột nhiên nhảy ra một người đi đường, Dụ Tễ đạp mạnh chân phanh, rồi lại khước từ Thiệu Anh Lộc: "Nhưng con mới 21."

"Có thể đính hôn trước, qua mấy năm nữa rồi kết hôn," Thiệu Anh Lộc trả lời rất nhanh, "Chu tiểu thư nhiều người theo đuổi, bố con bé nói con bé đã gặp không ít thanh niên tài tuấn, nhưng lại có ấn tượng tốt nhất với con, đây là duyên phận hiếm thấy."

Dụ Tễ há mồm vừa muốn nói chuyện thì Thiệu Anh Lộc lại chèn thêm một câu: "Nếu con có thể sớm thành gia, thì ông ngoại con cũng sẽ rất vui."

Dụ Tễ trầm mặc.

Ôn Thường Thế nghiêng đầu nhìn nhìn Dụ Tễ, Dụ Tễ nhìn thẳng phía trước mặt không thay đổi, môi mím chặt. Ôn Thường Thế phát hiện âm điệu của Dụ Tễ khi nói chuyện với Thiệu Anh Lộc sẽ cao hơn lúc thường ở nhà nói chuyện với hắn một chút, trộn lẫn chút trẻ con, giống như cái gì cũng không hiểu, cũng sẽ không phản kháng.

"Biết rồi," Dụ Tễ nói, "mấy ngày nữa con sẽ hẹn cô ấy."

"Yo! Vậy thì đúng rồi!" Thiệu Anh Lộc ở đầu dây bên kia vui mừng nói, "Cục cưng của bố thật sự trưởng thành rồi."

Dụ Tễ tối sầm mặt cúp điện thoại, Ôn Thường Thế ở bên cạnh cảm thấy rất hứng thú mà mở miệng hỏi cậu: "Ông ngoại?"

"Mắc mớ gì tới anh," Sắc mặt Dụ Tễ càng khó coi hơn, cậu không thèm nhìn Ôn Thường Thế, dứt khoát nói: "câm miệng."

- ---------------------------------------------------

Mình chỉ đăng truyện trên wattpad cá nhân, ngoài ra không đăng ở đâu khác.