Bất Ái Thành Hôn

Chương 78: Như vậy là tốt rồi



Trên đường trở về nhà, vừa lênxe không bao lâu Lâm Lệ liền tựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Chu Hàn không gọi cô dậy, điềuchỉnh ghế ngồi một chút, để cô ngủ được thoải mái hơn, tốc độ xe cũng hết sứcchậm rãi, rất vững vàng.

Nhưng mà quáng đường này Lâm Lệkhông ngủ yên ổn, không phải do Chu Hàn lái xe không ổn định mà là gặp phải cơnác mộng.

Lúc dừng đợi đèn đỏ, Chu Hànquay đầu nhìn cô, chỉ thấy trán cô đầy mồ hôi, mày chau lại, thậm chí tay đangđặt trên đùi cũng đang nắm chặt.

“Lâm Lệ?” Chu Hàn khẽ gọi, đưatay vỗ nhẹ mặt cô.

Lâm Lệ mạnh mẽ tỉnh dậy, thởhổn hển, dường như vừa mơ tới cái gì rất đáng sợ.

“Em có sao không?” Chu Hàn nhìncô, nhíu mày có chút lo lắng.

Lâm Lệ đưa tay che kín mắt lại,lắc đầu không nói chuyện.

Chu Hàn nhìn cô, cho đến khinghe thấy tiếng còi hối thúc từ đằng sau, lúc này mới quay ra nhìn phía trướcthấy đèn đã chuyển xanh, mới tiếp tục đi

Dọc đường rất an tĩnh, Lâm Lệnghiêng đầu dựa vào cửa xe, từ đầu đến cuối Chu Hàn cũng không có mở miệng hỏicô mới mơ thấy cái gì.

Lúc xe dừng lại trong bãi đậuxe, Lâm Lệ vẫn duy trì tư thế cũ, như là đang thất thần.

Chu Hàn không gọi cô, cứ cùngcô ngồi trong xe như vậy một lúc lâu, mãi vẫn không thấy cô hoàn hồn lại cuốicùng mới nhẹ giọng mở miệng, “Lâm Lệ.”

Lâm Lệ dường như vừa trong mộngtỉnh dậy, chăm chú nhìn ra bên ngoài mới biết mình đã về tớinhà.

Chỉ gật nhẹ đầu nói: “Đến rồia.” Vừa nói vừa cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

“Vừa mơ thấy cái gì?”. Phía sauChu Hàn mở miệng hỏi, giọng nói không to không nhỏ, tâm tình cũng không phậmphồng nhiều lắm.

Tay đang chuẩn bị mở cửa xengừng lại, im lặng một lúc lâu, chỉ nói: “không có gì.”

Cô không đáp, Chu Hàn cũngkhông hỏi nữa, cũng tháo dây an toàn mở cửa xuống xe.

Dọc đường đi hai người đều imlặng, cô không mở miệng giải thích, anh cũng không hỏi nửacâu.

Về tới nhà Lâm Lệ liền vàophòng mình, mà lần đóng cửa này là cả một buổi chiều.

Lúc Chu Hàn đẩy cửa đi vào chỉthấy cô ngồi trên giường gần bệ cửa sổ, đầu tựa vào đó, hai tay ômgối.

Đi đến nhìn cô mở miệng nói:“Ăn cơm thôi.”

Lâm Lệ vẫn tiếp tục bất động,ánh mắt không biết đang nhìn chỗ nào.

“Em yêu anh ta như vậy sao?”Chu Hàn nhìn cô hỏi, giọng anh rất lạnh, vẻ mặt cũng rất nghiêmtúc.

Lâm Lệ ngẩng đầu nhìn anh, mộtlúc lâu sau mới lên tiếng: “em mơ thấy đứa bé.”

Nghe vậy Chu Hàn sửng sốt, phảnứng lại, biết đứa bé mà cô nói đến chính là đứa con bị sinh non trước đây củacô.

Lâm Lệ cúi đầu, tay siết chặtmình hơn chút nữa, cằm đặt trên đầu gối, vẻ mặt bất lực, nhẹ giọng nói, “em nóivới Trình Tường rằng em tha thứ cho anh ta, nói rằng em không trách anh ta hạiem mất đi đứa bé, nhưng mà, em vừa mới nằm mơ thấy tình cảnh lúc đứa bé bị mấtđi, cái cảm giác này rất đau, rất đau.”

“Em đau là bởi vì em chưa bỏđược.” Giống như trước kia trước sau anh mãi không bỏ qua được thân thế của TiểuBân vậy: “tha thứ cho Trình Tường hay không cũng không quan trọng, quan trọng làem có bỏ qua cho bản thân mình hay không, nếu như chính bản thân em vẫn khôngthể bỏ được thì dù có nói tha thứ hay không cũng giống nhau cả mà thôi. Tha thứchỉ là một cái cớ, làm cho mình an lòng cũng là để cho người khác anlòng.”

Lâm Lệ cũng không có nóichuyện, nước mắt không tiếng động lăn dài trên gương mặt cô, cô biết rằng ChuHàn nói đúng, cô căn bản không thể phản bác lại anh, cô thật sự không có cáchnào có thể quên đi cảnh tượng kia, rằng cô cỡ nào mong đợi đứa bé này, nhưngcuối cùng lại lấy phương thức này mà rời đi.

“Có một số việc phải đối mặtvới nó, trốn tránh sẽ chỉ làm cho mình thêm đau đớn, anh biết quá trình đối mặtbao giờ cũng rất đau đớn, nhưng mà chỉ có đối mặt, em mới có thể kết thúc được,mới có thể được giải thoát thực sự.” Đây là bài học mà anh rút ra từ chuyện củaanh và Tiểu Bân, trước kia anh vẫn luôn không dám đối mặt với sự thực về thânphận của Tiểu Bân, cho nên mỗi lần nhìn thấy thằng bé luôn khiến anh vừa đau đớnvừa rối bời, sau này khi đối mặt rồi mới thực sự chấm dứt. Hiện tại đối mặt vớithằng bé anh không còn cảm thấy đau đớn và rối bời nữa.

Lâm Lệ vẫn im lặng, cô nhắm mắtlại, khóe miệng run rẩy, như đang đè nén và chịu đựng.

Chu Hàn không có nói thêm gìnữa, xoay người rời khỏi phòng, có một số việc chỉ khi mình đối mặt với nó mớicó thể hoàn toàn kết thúc, người khác nhiều nhất cũng chỉ có thể cho ý kiến,ngoài ra không giúp được gì cả.

Ngoài cửa sổ trời sáng rực rỡ,có phần chói mắt, không cần ra cửa cũng có thể cảm nhận được, vào mùa đông màbầu trời sáng rỡ như vậy vô tình lại cảm thấy rất ấm áp.

Lâm Lệ không biết mình ngồi nhưvậy bao lâu nữa, lúc đứng lên chỉ nhớ mình ngồi từ ban ngày từ sáng đến tối, rồilại từ tối đến sáng hôm sau.

Cô ngồi thâu đếm suốt sáng lâunhư vậy sao?

Lâm Lệ không nhìn giờ, nhưng màhản là đúng như thế.

Chân đã có chút tê dại, cảmthấy như không phải là chân của mình nữa rồi, nhúc nhích cũng không có chút cảmgiác nào, chỉ có tê dại mà thôi.

Một đêm này cô đã suy nghĩ rấtnhiều, nhiều điều ít nhiều cô đã nghĩ thông suốt, trên đùi truyền đến tê dại làmcho cô không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể vô lực ngồi lại, nhắm mắt lạichờ cơn tê kia đi qua.

Đang lúc Lâm Lệ nhắm mắt lại vôlực, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc cốc…” Nghe tiếng gõcửa có chút mãnh liệt và gấp gáp.

Lâm Lệ có chút nghi hoặc, ChuHàn chưa bao giờ gõ cửa như vậy, muốn đứng lên đi mở của nhưng mà đã quên haichân đang bị tê căn bản là không có sức lực để đứng lên. Vừa mới đứng lên bắpđùi nhói một cái liền ngã xuống mặt đất,“A!” Cái mông đập xuống sàn, mặc dù nàylà sàn gỗ nhưng mà thật có chút đau nha, cau mày lại, mặt trở nên có chút vặnvẹo.

Người đứng ngoài cửa như lànghe được tiếng động, trực tiếp mở cửa đi vào, chỉ nghe thấy tiếng nói non nớtkêu to: “Dì!”

Sau đó Lâm Lệ còn chưa kịp phảnứng, thân ảnh nhỏ nhỏ đã chạy đến chỗ cô, tay bé nhỏ lôi kéo cô có chút gấp gáp,khóc lên: “Dì, dì làm sao vậy, dì làm sao vậy …?”

Lâm Lệ ngẩng đầu, lúc này mớinhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, thằng bé đã gấp đến độ sắp khóc lênrồi.

“Tiểu Bân, con sao đã về rồi?”Cô nhớ là Chu Hàn nói anh đưa nó về đại viện, thứ hai mới đón nó vềmà.

“Dì, dì sinh bệnh gì rồi, cóphải là dì không cần con nữa hay không?” Thằng bé vừa khóc vừa hỏi, bộ dáng nhưvậy khiến Lâm Lệ thật đau lòng.

Lâm Lệ gượng cười, thì ra ChuHàn dùng cái cớ này để đưa Tiểu Bân đi, vừa định chống người ngồi dậy, cái môngtruyền đến đau đớn khiến Lâm Lệ nhíu mày lại, hai chân tê dại không có cảmgiác.

Thằng bé thấy thế, tưởng rằngcô bị bệnh rất nặng, liền gấp đến độ khóc òa lên, nước mắt thi nhau rơi xuống,sau đó vội lớn tiếng gọi Chu Hàn: “Ba, ba, dì không đứng lên nổi, dì không đứnglên nổi!”

“Tiểu Bân, dì không sao, chỉ làvừa rồi ngã xuống, ngồi lâu quá nên chân bị tê thôi.” Lâm Lệ trấn an, đưa tay vỗvỗ chân mình, hy vọng có thể nhanh chóng phục hồi.

Thằng bé đâu có nghe cô, vừakhóc vừa nói: “Dì, có phải là dì sắp chết không, có phải là dì không cần TiểuBân nữa không, dì đừng chết, sau này con sẽ nghe lời dì, sau này cũng không trốnông nội và bà nội nữa, còn yêu họ như trước đây nữa, dì không được chết, conkhông muốn, không muốn…”

Lâm Lệ há hốc mồm, vừa đau lòngbé vừa cảm thấy bản thân mình bất lực, hoàn toàn không biết nên giải thích nhưthế nào, chỉ có thể giúp bé lau đi nước mắt, vừa an ủi, “Tiểu Bân đừng khóc, dìkhông sao, thật sự không sao hết.” Vừa nói vừa sốt ruột nhìn ra cửa, nghĩ thầmsao Chu Hàn lâu như vậy còn chưa tới.

Vừa ngẩng đầu nhìn lên, mớithấy rõ ràng Chu Hàn đã đến từ bao giờ, tay ôm ngực tựa vào cửa, nhìn cô cườinhư không cười.

Lâm Lệ trợn mắt nhìn anh, cúiđầu nhìn thằng bé nói: “Tiểu Bân, dì thật sự không có chuyện gì, không tin conđi hỏi ba con đi.”

Nghe vậy thằng bé liền quay đầunhìn Chu Hàn, mắt hồng hồng hỏi: “Ba, dì có chết hay không?”

Chu Hàn tiến lên, đưa tay xoađầu bé nói: “Đi bưng ly sữa trên bàn đến đây.” Nói xong liền cúi xuống một tayôm lấy Lâm Lệ.

Lâm Lệ có chút không kịp phảnứng, theo bản năng đưa tay ôm cổ anh, khẽ thở phào.

Chu Hàn nhìn cô, ôm cô lên trêngiường.

Hiện tại thằng bé sợ Lâm Lệ sẽchết, sẽ không cần nó nữa, nghe Chu Hàn bảo nó ra ngoài bưng sữa, không nghĩ gìliền vội vã chạy ra ngoài.

Chu Hàn thả cô lên trên giường,kéo chăn đắp trên người cô, vừa thấp giọng nói: “ai bảo không ăn cơm, đói đếnmức không còn sức lực đi.” Giọng nói pha lẫn mùi vị giễu cợt và xem cuộcvui.

Lâm Lệ tức giận trừng anh, chấtvấn, “Anh nói bậy bạ gì với Tiểu Bân a! Anh không biết là tâm hồn nó rất yếu ớthả!” Hiện tại thằng bé và cô rất thân thiết, bé sợ nhất chính là cô không cầnbé.

Chu Hàn không nói chuyện, ýcười nhàn nhạt không quá rõ ràng nơi khóe miệng.

Thằng bé rất nhanh bưng sữađến, đưa tới cho Lâm Lệ, “Dì, uống sữa.”

Lâm Lệ mỉm cười, đưa tay nhậnlấy: “Cảm ơn Tiểu Bân nhé.”

Thằng bé mím môi, vẻ mặt lolắng nhìn Lâm Lệ một lúc lâu, quay đầu nhìn Chu Hàn nói: “Ba, chúng ta đưa dìđến bệnh viện đi.” Bé thật sợ Lâm Lệ sẽ chết, mẹ không cần bé, ba còn nói békhông phải con của ba, nếu như ngay cả dì cũng không cần bé nữa thì bé thật sựlà đứa trẻ không ai cần a.

Lâm Lệ bất đắc dĩ, nhìn bé vưađau lòng vừa vô lực, chỉ có thể quay đầu trừng mắt nhìn ChuHàn.

Chu Hàn không đếm xỉa đến ánhmắt của cô, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Dì không có chuyện gì, chỉ là đói bụngnên không có sức lực, ăn chút gì vào là tốt thôi.”

Nghe vậy thằng bé liền mừng rỡ,tiến lên lôi kéo tay Lâm Lệ hỏi: “Dì, có thật hay không?”

Lâm Lệ chỉ có thể nương theolời Chu Hàn gật đầu, hôm qua cả ngày không ăn gì, đúng là đói bụng đến mức khôngcòn chút sức lực.

“Con liền đi tìm đồ cho dì ăn.”Nghe nói chỉ cần ăn là tốt rồi, thằng bé vội vàng chạy ra tìm đồăn.

Thấy bé đi ra ngoài, lúc nàyLâm Lệ mới hỏi Chu Hàn: “sao Tiểu Bân đã về rồi?”

Chu Hàn nhìn vào mắt cô nói:“Lúc nhớ đến đứa bé thì nhìn Tiểu Bân đi.”

Lâm Lệ sửng sốt, lúc này mớihiểu được anh là vì lo lắng cho cô nên mới đón Tiểu Bân về để dời đi suy nghĩcủa cô.

Chóp mũi không hiểu sao trở nênchua xót, không muốn cho anh thấy đôi mắt mình bây giờ đã đỏ lên, Lâm Lệ liềnthu hồi tầm mắt, cúi đầu uống sữa của mình.

Chu Hàn cũng không nói thêm gìnữa, chỉ nói: “Anh đi ra ngoài làm bữa sáng.” Nói rồi xoay người rờiđi.

Lâm Lệ uống sữa, chóp mũi chuaxót, hốc mắt ửng đỏ, trái tim không hiểu sao ấm áp lên.

Nhìn về cửa phòng lần nữa, suynghĩ cả một bữa tối, có lẽ cô thực sự nên suy nghĩ cẩn thận.

Bởi vì bệnh tình không thể kéodài hơn được nữa, cho nên khi Trình Tường đồng ý phẫu thuật, bác sỹ của TrìnhTường liền bàn bạc với ba mẹ Trình thời gian phẫu thuật.

Mặc dù Trình Tường vẫn rầu rĩkhông nói lời nào, nhưng cũng không có kháng cự trị liệu nữa.

Vì vậy, tuy là khổ sở nhưng mẹTrình đã yên tâm không ít.

Bởi vì tế bào ung thư bất cứlúc nào cũng có thể lan ra rất nguy hiểm, cho nên đợi Trình Tường hạ sốt xuống,quan sát thêm hai ngày liền chuẩn bị phẫu thuật.

Từ ngày đó nói chuyện với ChuHàn ở bệnh viện, Lâm Lệ liền không đến thăm Trình Tường nữa, nhưng mà ngày hômnay mổ, mẹ Trình gọi điện thoại cho cô, hi vọng cô có thể đến xem mộtchút.

Lâm Lệ suy nghĩ một lúc, nhữnggì trôi qua thì đã qua rồi, khi đến bệnh viện, Trình Tường đang được đẩy vàophòng phẫu thuật, thấy cô đến đây cả người liền có chút kíchđộng.

Lâm Lệ cũng không có nói thêmgì, chỉ gật đầu với Trình Tường, đưa tay cầm tay anh.

“Lâm Lệ, cám ơn em còn có thểđến gặp anh.” Trình Tường nắm tay cô, trong mắt có chút ẩmướt.

Lâm Lệ cũng không nói thêm gìnữa, hốc mắt cũng có chút hồng hồng, cầm tay anh nhẹ nói: “Cố gắnglên.”

Trình Tường được đưa vào phòngphẫu thuật, mang theo hi vọng của ba mẹ Trình và sự chúc phúc của LâmLệ.

Lâm Lệ và ba mẹ Trình ngồi chờbên ngoài, mẹ Trình nắm chặt tay cô, căng thẳng đến bóp đỏ tay Lâm Lệ cũng khôngphát hiện.

Lâm Lệ muốn tìm chút đề tài đểnói chuyện để thả thỏng sự căng thẳng cao độ cho họ.

Nghĩ tới mấy lần tới đây đềukhông thấy Tiêu Tiêu cho nên liền hỏi: “Làm sao lại không thấy Tiêu Tiêu đâucả?”

Nghe vậy, mẹ Trình bên cạnh cóchút oán hận nói: “Đừng nhắc đến người đàn bà kia nữa, kể từ khi biết TrìnhTường ngã bệnh, mới mấy ngày đầu còn chịu khó tới, sau nghe bác sỹ nói TrìnhTường phải bị bỏ đi một chân liền không thấy tăm hơi, uổng bác coi cô ta như congái ruột, vậy mà không nghĩ tới cô ta lại vong ân phụ nghĩa nhưvậy!”

Nghe bà nói xong, trong lòngLâm Lệ không khỏi có chút cảm khái, cũng có chút thấy không đáng giá thay choTrình Tường.

“Tiểu Lệ, ban đầu là tại bác.”Mẹ Trình có chút áy náy nhìn Lâm Lệ, chỉ có lúc hoạn nạn mới biết được ai tốt aixấu.

Lâm Lệ lắc đầu, vỗ vỗ tay bà,chỉ nói: “Không liên quan đến bác, là vấn đề từ trước đó giữa cháu và TrìnhTường.”

“Không phải, không phải, là báckhông tốt, là bác không tốt.” Mẹ Trình tự trách, nhìn Lâm Lệ nói: “Tiểu Lệ,trước kia thì phải trách bác không tốt, cháu đừng để trong lòng, sau này nếucháu và Trình Tường muốn bên nhau bác tuyệt không phản đối.” (VL: ko biếtnói gì hơn nữa!!!)

Lâm Lệ không ngốc, tự nhiênliền nghe ra hàm ý trong lời của bà, nhìn bà thoáng cái không nói gì, trong đầubất giác nhớ lại những lời Chu Hàn nói với cô từ hôm sau rượu.

“Anh sợ, khiếp đảm, không dámthử nữa, nhưng mà vì em, anh muốn thử một lần nữa…”

“Lâm Lệ?” Thấy cô lâu không trảlời, mẹ Trình đưa tay vỗ cô.

Lâm Lệ hồi phục lại tinh thần,nhìn ánh mắt nóng bỏng của bà, chỉ tránh đi nói: “Chuyện đã qua rồi thì hãy chonó qua đi.”

“Nhưng mà…” Mẹ Trình còn muốnnói điều gì, lại bị ba Trình bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại, cuối cùng chỉ cóthể ấp úng ngậm miệng lại.

Không khí thoáng cái từ căngthẳng trở nên lúng túng, Lâm Lệ đẩy tay bà ra, nhìn họ cười cười đứng dậy nói:“Cháu đi mua nước.” Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Đợi Lâm Lệ đi ra xa, ba Trìnhcó chút không đồng ý liếc nhìn mẹ Trình nói: “Sau này đừng có nhắc lại những lờinày ở trước mặt con nhà người ta nữa.”

“Tôi, tôi còn không phải làmuốn tốt cho Trình Tường sao.” Nhớ tới đứa con của mình, mẹ Trình có chút khóchịu đưa tay lau nước mắt: “Ông nhìn Trình Tường đi, nó nghe lời Lâm Lệ, nếu saukhi phẫu thuật Lâm Lệ có thể ở bên cạnh Trình Tường, vậy nó nhất định sẽ một lầnnữa đứng lên. Chẳng lẽ ông không muốn tốt cho con chúng tasao?”

“Vì muốn tốt cho Trình Tườngcũng không thể làm hại Lâm Lệ! Bà nghĩ tới trước đây xem, không nói đến chúng taphản đối Trình Tường và nó yêu đương, chỉ nói đến Trình Tường làm hại Lâm Lệsinh non, chúng ta đã làm gì. Làm người phải có lương tâm, là nhà chúng ta phảixin lỗi người ta trước, hiện tại Trình Tường bị mất đi một chân, lại yêu cầu LâmLệ quay lại thì quá không còn gì để nói.”

“Tôi cảm thấy được trong lòngLâm Lệ nhất định còn có Trình Tường, nếu không sẽ không đến thăm Trình Tường,nhất định là lo lắng cho nên mới không bỏ xuống được.” Mẹ Trình khăng khăng chomình là đúng.

“Bà cho rằng trước đây TrìnhTường đối với Lâm Lệ như vậy, Lâm Lệ còn có thể không hận Trình Tường, còn cóthể ở bên nó?” Ba Trình xem thường nói, “Đến thăm Trình Tường quá nửa là bởi vìngười ta có lòng trắc ẩn, đổi lại chúng ta là Lâm Lệ, chúng ta có thể trơ mắtnhìn Trình Tường như vậy hay không?”

“Tôi…” Mẹ Trình bị hỏi đến cứnghọng, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Ba Trình thở dài, nói: “conngười phải biết cảm ơn, bà thấy bây giờ Lâm Lệ và Chu tiên sinh kia không quátốt, đừng có quấy nhiễu cuộc sống gia đình nhà người ta nữa, vốn người có lỗivới người ta là chúng ta, chúng ta sao có thể còn đòi hỏi quá đángnữa.

“Tôi thấy Lâm Lệ và người đànông kia cũng không tốt như vậy, người đàn ông kia ngày nào cũng mang cái bản mặtđó, lạnh đến chết người.” Mẹ Trình nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ba Trình chỉ nhìn bà, không nóithêm gì nữa.

Cuộc phẫu thuật của Trình Tườngkéo dài suốt năm giờ, ba chữ “đang phẫu thuật” đang sáng rốt cục cũng tắt đi,cửa phòng mở ra, bác sỹ đi từ bên trong ra, bỏ khẩu trang xuống có chút mệt mỏinở nụ cười đi đến chỗ ba mẹ Trình nói chúc mừng, phẫu thuật rất thuậnlợi.

Nghe bác sỹ nói phẫu thuậtthuận lợi, ba Trình và mẹ Trình kích động đến phát khóc, nhiều ngày trôi qua nhưvậy, không một câu nói nào có thể khiến bọn họ vui mừng và sung sướng hơn nhữnglời này.

Lâm Lệ nhìn họ, trái tim đangthấp thỏm rốt cuộc đã được thả lỏng, cả người thở phào nhẹ nhõm, không đi tới,cũng không chờ Trình Tường được đưa ra, chỉ xoay người đi khỏi, như vậy là tốtrồi …