Bất Ái Thành Hôn

Chương 77: Tôi tha thứ cho anh



Lúc Chu Hàn trở lại ngoài trờiđã tối, mở cửa đi vào, cả căn nhà đen như mực, chỉ có chút ánh sáng le lói từtrên sân thượng bên kia phòng khách.

Ném chìa khóa trong tay lêntrên hộc tủ trước cửa, rồi đưa tay nhấn công tác bật điện.

“Tách —” một tiếng, cả gianphòng thoáng cái sáng ánh đèn.

Chỉ nhìn thấy Lâm Lệ một mìnhngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, bộ dạng giống hệt lúc anh đưa cô vừa lúctrước, ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi.

Lấy dép lê từ trong tủ giày rathay, cởi áo khoác âu trên người ra, tiện tay thả lên ghế sa lon, khi đi quacạnh Lâm Lệ cũng không có nói gì cả, trực tiếp đi vào bếp.

Mở tủ lạnh ra nhìn một chút,không thấy có nguyên liệu gì để nấu ăn, chỉ còn lại mấy quả trứng gà và một chútcơm thừa.

Vén tay áo lên, Chu Hàn lấy mấyquả trứng gà và cơm thừa ra, chuẩn bị làm tạm cơm rang trứng cho bữatối.

Rang cơm xong, Chu Hàn hâm nóngthêm hai cốc sữa. Đợi chuẩn bị xong tất cả rồi, quay đầu lại nhìn phòng khách,chỉ thấy Lâm Lệ bộ dáng như cũ.

Khẽ thở dài, đặt sữa còn nóngtrên bàn ăn, Chu Hàn đi đến phòng khách.

Cũng không có mở miệng nói gì,tiến lên nắm tay cô kéo vào phòng ăn.

Dường như lúc này Lâm Lệ mớihồi phục tinh thần, muốn rút tay thì lại bị anh nắm thật chặt.

Chu Hàn kéo ghế cho cô ngồi,đẩy cơm rang trứng đến trước mặt cô.

Lúc này Lâm Lệ mới chú ý tớianh nói đi đón đứa nhỏ, nhưng hình như không thấy đưa nó về, liền nhìn anh hỏi:“Tiểu Bân đâu?”

Chu Hàn liếc nhìn cô một cái,ngồi xuống đối diện với cô, nói: “Hiện tại mới nghĩ đến đứa nhỏ.” Giọng nóikhông nặng không nhẹ, nhưng lại mang theo trào phúng.

Lâm Lệ cũng không thèm để ýtới, hiện tại điều cô quan tâm là Tiểu Bân đâu rồi? “Không phải là anh đi đón nósao? Sao lại không thấy Tiểu Bân đâu?”

Chu Hàn không nhìn cô, bưng sữatươi uống một hớp, lúc này mới miệng nói: “Anh đưa nó đến đạiviện.”

Lâm Lệ muốn mở miệng hỏi tạisao, có điều là nghi vấn kia chưa kịp hỏi ra lời thì Chu Hàn phía đối diện tiếptục nói: “Tình trạng của em hiện tại không thích hợp để chăm sócnó.”

Lâm Lệ ngẩn người, nghe ra ýtrong lời nói của anh, liền cúi đầu ăn cơm. Tay nghề của Chu Hàn không tệ, nhưngcô thật sự không có khẩu vị gì.

Bỏ cái thìa trong tay ra, nhấpmột hớp sữa tươi.

Chu Hàn đang ăn cơm, ngẩng đầunhìn cô hỏi: “Không hợp khẩu vị?”

Lâm Lệ lắc đầu, chỉ im lặng,tay cầm thìa gảy gảy cơm rang, rõ ràng là rất ngon, nhưng cô không ăn ngon miệngchút nào.

Chu Hàn cũng không nói thêm gìnữa, chỉ cúi đầu ăn phần cơm của anh. Không khí trong phòng an tĩnh, chỉ cótiếng bộ đồ ăn đụng nhau phát ra âm thanh.

Ăn tối xong Chu Hàn liền vàothư phòng. Về chuyện của Trình Tường một câu cũng không đề cậptới.

Lâm Lệ cũng không nhọc lòng đisuy đoán tâm tư của anh, hiện tại cả người cô hỗn loạn, trong lòng rối như tơvò, không nghĩ ra điều gì.

Đứng trên ban công phòng khách,gió lạnh đêm mùa đông thổi tới, có chút rét lạnh thấu xương, nhưng mà dù rétlạnh thế nào cũng không làm cô đang rối bời tỉnh táo lại được. Cô đang lo lắngcho Trình Tường, có chút không yên lòng về anh ta. Không biết anh ta có lựa chọnphẫu thuật hay không, nếu như không lựa chọn giải phẫu thì…

Dù sao cũng từng yêu nhau nhiềunăm như vậy, oán hận thì oán hận, nhưng mà nếu như anh ta bây giờ là đang phảitrả giá vì những chuyện đã qua, thì cái giá này cũng quá lớnrồi.

Trong lòng thật sự phiền muộnkhông có cách nào giải quyết. Lấy điện thoại di động ra, Lâm Lệ chỉ có thể gọiđiện cho An Nhiên.

Lúc Lâm Lệ gọi điện thoại choAnh Nhiên thì An Nhiên đang nghe nhạc dưỡng thai, sau đám cưới, Tô Dịch Thừa đưaAn Nhiên đi nghỉ tuần trăng mật, từ đó hai người chưa gặp lạinhau.

Lúc này nhận được điện thoạicủa Lâm Lệ, An Nhiên lộ ra rất vui vẻ nói: “a lô, Lâm Lệ, ta còn đang định gọiđiện cho ngươi, lúc nào chúng ta đi ra ngoài gặp nhau một chúta.”

“An Tử, nói chuyện với ta mộtlát đi” So với sự vui vẻ của An Nhiên, giọng nói của Lâm Lệ vì buồn phiền bị đènén mà tỏ ra có chút trầm thấp, ngữ điệu có phần nặng nề.

Dù sao đã là chị em với nhaunhiều năm, hai người cũng hiểu tính cách của nhau, vừa nghe giọng, An Nhiên liềnhiểu, hỏi: “Tại sao? Tâm tình không tốt?”

Lâm Lệ lùi ra phía sau, thânthể tựa vào cửa sổ sát đất, nhắm mắt lại, nhớ tới bộ dạng của Trình Tường hồichiều ở trong bệnh viện, nhớ tới vẻ mặt lúc anh ta nói thà chết chứ cũng khôngmuốn thiếu đi một chân, nhớ tới những hạnh phúc và đau đớn của hai người trướckia, trong lòng thật khó chịu, nói không ra tư vị gì.

Đợi một lúc lâu cũng không nghethấy tiếng Lâm Lệ, bên kia điện thoại An Nhiên có chút lo lắng, cô hiểu Lâm Lệ,bình thường tính cách Lâm Lệ tùy tùy tiện tiện, nhưng đó là lúc trong lòng khôngcó chuyện gì. Nếu như trong lòng có chuyện, thì sẽ trở nên vô cùng yên tĩnh,càng yên tĩnh chứng tỏ sự việc càng nghiêm trọng, kể từ sau đám cưới, tính cáchLâm Lệ đã thay đổi rất nhiều, nhưng không phải thay đổi tính tùy tiện, mà là gặpchuyện thì càng yên tĩnh hơn trước kia đến mức không mở miệng nóinữa.

“Lâm Lệ, nói chuyện với ta a,rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bên kia điện thoại An Nhiên bởi vì sự im lặng củaLâm Lệ mà trở nên có phần gấp gáp và lo lắng.

Lâm Lệ nghĩ tới, mũi đã đỏ lên,hốc mắt cũng phiếm hồng, nóng lên khó chịu, ngửa đầu bức nước mắt trở về, cắncắn môi, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Trình Tường ngã bệnhrồi.”

Nghe vậy, bên kia An Nhiên imlặng, không khí đột nhiên lặng ngắt như tờ, an tĩnh chỉ có tiếng gió thổi bêntai Lâm Lệ.

Cũng không biết qua bao lâu,lúc này An Nhiên ở bên kia điện thoại mới chận rãi mở miệng, “Lâm Lệ, mi cònchưa quên được anh ta sao?” Giọng nói trầm thấp nặng nề, trong lúc nhất thờikhông nghe ra tâm tình gì.

Lâm Lệ không đáp được, chỉ cảmthấy trong lòng khó chịu, về việc cảm giác như vậy, đến tột cùng là vẫn chưa dứtđược hay là gì khác, chính cô cũng có chút mơ hồ không xác địnhđược.

Không nghe được câu trả lời củaLâm Lệ, An Nhiên bên kia mơ hồ đã có đáp án, khẽ thở dài, cười khổ có chút rènsắt không thành thép nói: “Lâm Lệ, mi thật không có tiền đồ!” Cô cảm thấy uất ứcthay cho Lâm Lệ, cảm thấy không đáng giá, nhất là khi biết Trình Tường đối tốtvới Lâm Lệ mười năm hoàn toàn là vì coi Lâm Lệ là thế thân, cô lại càng cảm thấyxót xa thay cho những tình cảm Lâm Lệ phải trả giá những nămqua.

Nhưng đổi lại góc độ cô có thểhiểu được, hiểu được những bất đắc dĩ trong lòng cô (Lâm Lệ), chính mình trướcđây cũng phải mất sáu năm mới có thể quên được tình cảm bốn năm giữa mình và MạcPhi, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi phải quên đi tình cảm mười năm quả thựclà quá gượng ép rồi.

“An Tử, tâm trạng ta lúc nàyrất hỗn loạn.” Chính cô cũng có chút không xác định được mình đối với TrìnhTường là yêu chưa dứt được hay chỉ là xuất phát từ sự thương hại và tình bạn bè.Cô là bởi vì thấy bộ dạng hiện tại của Trình Tường mà không đành lòng, nhưngcũng thỉnh thoảng nhớ tới lời Chu Hàn nói với cô, anh nói cô không phải là thếthân, anh nói trước đây anh không dám yêu là bởi vì sợ bị thương, nhưng là bởivì cô mà anh muốn thử thêm lần nữa.

“Lâm Lệ, hỏi trái tim mình mộtchút, nếu như mi còn không bỏ được anh ta, vậy thì quay lại đi.” Nếu như trở lạibên cạnh Trình Tường lần nữa mà có thể khiến cho cô vui vẻ, để cô trở lại là LâmLệ trước kia lần nữa, như thế với tư cách bạn bè, An Nhiên sẽ ủng hộ quyết địnhcủa cô, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là lần này Trình Tường phải thậtlòng!

Lâm Lệ sững sờ, ấp úng hỏi lại,“mi nói là trở lại bên cạnh Trình Tường?” Trong lúc nói chuyện, trong đầu đồngthời hiện lên gương mặt lạnh của Chu Hàn, cũng không có nhiều nét mặt, chỉ cóánh mắt chân thành tha thiết.

“Mi nghĩ thế nào?” Bên kia AnNhiên hỏi ngược lại, không phải là cô nói Lâm Lệ phải quay lại, mà là rốt cuộctrong lòng Lâm Lệ có muốn hay không, đây mới là mấu chốt!

Lâm Lệ sửng sốt, ở trong lònghỏi ngược lại mình, cô thật sự muốn bắt đầu lại lần nữa với Trình Tường ư? Bọnhọ còn có thể bắt đầu lại lần nữa sao?

Lâm Lệ ở bên này điện thoạikhông nói chuyện, An Nhiên ở bên kia nhẹ giọng thở dài, nói: “Lâm Lệ, suy nghĩcho kỹ, đừng bởi vì thương hại mà bắt đầu lại.”

Nếu như chỉ là vì thương hại,thì chỉ là sự không đành lòng nhất thời, cho dù có quay lại, cũng sẽ không cótình cảm như lúc ban đầu, ủy khuất bản thân mình mà khổ cho ngườikhác.

Im lặng hồi lâu, Lâm Lệ mớichậm rãi mở miệng, chỉ nói: “mi nghỉ ngơi đi, ta cúp máytrước.”

An Nhiên bên kia điện thoạicũng không nói thêm gì nữa, bởi vì biết trong chuyện tình cảm, chỉ có bản thânmình mới biết rõ tình cảm thực của mình. Chỉ là trước khi Lâm Lệ cúp máy nóithêm câu: “Lâm Lệ, đừng chỉ vì không đành lòng nhất thời mà ủy khuất mình,thương hại là sự tàn nhẫn lớn nhất với người khác.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Lệtiếp tục đứng trên sân thượng một hồi lâu, đến lúc gió lạnh đêm mùa đông thổiđến có chút phát run, lúc này mới xoay người lại, nâng bước chân nặng trĩu đixuống, mà phía sau sân thượng Chu Hàn đã đứng đó không biết từ lúc nào, đôi mắtthăm thẳm như đầm sâu nhìn cô chằm chằm, xen lẫn cảm xúc mà Lâm Lệ không đọc rađược.

Nhìn anh một lát, Lâm Lệ thuhồi ánh mắt, có chút không dám đối diện với ánh mắt anh, dường như có chút chộtdạ, không nói chuyện, nghiêng người đi ngang qua anh. Nhưng lúc đi qua bị anhđưa tay ra giữ lại, dừng bước, cắn chặt môi, trong lòng có loại cảm giác uất ứckhó tả, cũng không biết tâm tình bất chợt này là từ đâu mà đến, cái mũi ê ẩm khóchịu, hốc mắt nóng lên, nước mắt dường như không nén được sẽ lập tức lăn xuống,khó chịu như được bộc lộ ra.

Chu Hàn than nhẹ, đưa tay đemcô kéo vào lồng ngực của mình, ôm thân thể không một độ ấm vì bị gió lạnh tạtvào, anh càng ôm ngày càng chặt hơn như muốn truyền nhiệt độ của anh cho cô, làmcho cô ấm lên lần nữa.

Thân thể gặp được nhiệt độ trênngười anh, những ủy khuất và khó chịu trong lòng Lâm Lệ không ức chế được nữa,tựa vào bờ vai anh, nước mắt dâng lên, tay vô ý thức đánh vào lưng anh, cũngkhông biết là muốn đẩy anh ra hay là kéo anh vào, cũng có thể chỉ là muốn tìmnơi trút ra, trút ra những khó chịu và phiền muộn trong lòng.

Chu Hàn mặc cho cô đánh, chỉthò tay ra đóng lại cánh cửa sân thượng, sau đó ôm lấy cô, tay nhẹ nhàng vỗ vềmái tóc ngắn của cô, động tác kia mang theo vô hạn trấn an.

Lâm Lệ khóc ngủ thiếp đi, lúctỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, bản thân mình đang nằm trên giường lớntrong phòng ngủ của Chu Hàn, mở mắt nhìn đèn thủy tinh tinh treo trên trần nhàkhông quá xa lạ kia, trước kia đã nhiều buổi sáng tỉnh lại ở nơi này, một thờigian ngắn không ở, so với ánh đèn trong phòng mình, dường như có cảm giác thânthiết khó tả.

Quay đầu không thấy Chu Hàn ởtrên giường, nhưng mà cái đệm phía dưới chăn vẫn còn vương hơi ấm, như là chứngminh rằng chủ nhân căn phòng này vừa mới dậy chưa được baolâu.

Giống như những lần tỉnh dậy ởđây hồi trước, Lâm Lệ cứ nằm trợn tròn mắt nhìn đèn thủy tinh kia hồi lâu, lúcnày mới trở mình xuống giường, cái chăn mềm mại theo đó trượt xuống, cúi đầunhìn lại mới phát hiện mình đang mặc bộ đồ ngủ quen thuộc, nghĩ đến chắc tối hômqua Chu Hàn thay cho cô. Lúc chuẩn bị vén chăn xuống giường thì cửa phòng độtnhiên mở ra, Chu Hàn đang cầm quần áo từ phòng bên đi vào, thấy cô đã tỉnh lại,liền tiến đến đưa quần áo trong tay cho cô, chỉ nhàn nhạt nói câu: “thay quần áorồi ra ngoài ăn sáng.”

Lâm Lệ nhìn anh, chỉ khe khẽgật đầu, không nói chuyện.

Lúc Lâm Lệ rửa mặt xong đi rathì Chu Hàn đã ngồi ở bàn ăn, trong tay đang cầm tờ báo sáng nay, vừa xem vừauống sữa, trên người đang mặc bộ đồ ở nhà, dường như không có dự định đi rangoài.

Lâm Lệ ngồi xuống đối diện vớianh, cầm ly sữa nhấp một hớp nhuận họng, nhìn qua bàn thức ăn cũng không muốn ănlắm, như là thoáng cái quay lại mấy tháng trước, có cảm giác chán ghét đồăn.

Nhưng mà cho dù không thèm ăn,Lâm Lệ cũng vẫn ăn, không khí giữa hai người an tĩnh có chút kỳ quái. Lâm Lệ tìmchủ đề nói: “Anh không chuẩn bị đi công ty à?”

Nghe vậy Chu Hàn giương mắtnhìn cô, chỉ khe khẽ gật đầu, nói: “Ừ.”

Câu trả lời của anh vô cùnglãnh đạm, khiến cho Lâm Lệ không biết nên nói gì, cầm lấy dao trong tay cắt cáichân giò hun khói trên đĩa thành nhiều phần nhỏ, nhưng cũng không ăn. Trong lòngsuy nghĩ có nên đi bệnh viện xem tình hình Trình Tường một chút hay không, nếunhư Trình Tường thật không muốn phẫu thuật, thì nên làm cái gì bâygiờ!

Để tờ báo trong tay xuống, nhìnchằm chằm người đối diện đang hoảng thần, mở miệng hỏi: “Không hợp khẩu vị.” Vốnlà câu hỏi lại bị anh nói thành câu trần thuật.

Lâm Lệ phục hồi lại tinh thần,liếc nhìn Chu Hàn rồi liếc nhìn bàn thức ăn, có chút lúng túng lắc đầu, cầm lấymiếng chân giò hun khói cho vào miệng mình.

Chu Hàn cũng không nói nữa, chomiếng bánh mì nướng vào miệng, uống một ngụm sữa.

Lâm Lệ nhìn anh, có chút nghihoặc có chút khó hiểu, từ hôm qua ở bệnh viện về đến hiện tại, cô một mực chờanh mở miệng hỏi, nhưng anh vẫn im lặng không đề cập đến một chữ, cả người dườngnhư còn trầm lặng hơn so với bình thường, về chuyện bệnh viện, chuyện TrìnhTường, một chữ cũng chưa hỏi.

Nhìn anh một chút, Lâm Lệ cóphần không nén được trực tiếp hỏi ra miệng, “hôm qua tại sao anh lại đi theo emđến bệnh viện?”

Chu Hàn tay đang cầm dao bỗngnhiên dừng lại, chậm rãi rời mắt lên khuôn mặt cô, đặt dao nĩa trong tay xuống,chậm rãi mở miệng: “Từ lúc đó đến giờ anh vẫn một mực chờ đáp án của em.” Giọngnói bình thản, không có chút phập phồng, làm cho người ta không nghe ra một chúttâm tình nào.

Lâm Lệ rời mắt, có phần khôngdám nhìn thẳng anh, hiểu “lúc đó” trong câu nói của anh là chỉ đám cưới của AnNhiên, đáp án là chỉ câu trả lời của cô đối với lời tỏ tình trong lúc say rượucủa anh.

Tay đang cầm dao nắm chặt lại,lúc đó không trả lời được là bởi vì sợ, là bởi vì không xác định được, hiện tạilại hỏi cô, cô vẫn không biết đáp án, nhưng mà lần này không phải vì sợ, mà làbởi vì trốn tránh.

Đưa tay bưng sữa uống, che giấuđi sự lúng túng của mình.

Chu Hàn cũng không có ép hỏi,chỉ cúi đầu tiếp tục ăn, cũng không phải là anh có nhiều kiên nhẫn, có điều làanh không muốn dồn ép cô vào lúc này.

Hôm qua là bởi vì cảm thấy tâmtình của cô không đúng cho nên mới không yên lòng đi theo cô đến bệnh viện, màvì theo cô đi đến mới biết được chuyện của Trình Tường.

Anh thử hỏi mình nếu hiện tạianh là Lâm Lệ thì sẽ như thấy nào, thật ra thì bọn họ trải qua tương tự nhau,trước đây anh ngồi trong bồn hoa bệnh viện chần chừ có lên thăm Lăng Nhiễm haykhông, thật ra cô bây giờ chẳng phải là mình hồi đó sao.

Anh biết, bất kể là cô có còntình cảm với Trình Tường hay không, lúc này nếu bảo cô mặc kệ bệnh tình củaTrình Tường, bỏ mặc sự sống chết của anh ta, thì chẳng khác gì là đẩy cô ra khỏingười mình về phía Trình Tường.

Từ sau lần say rượu đó, anhbiết rất rõ là mình muốn cái gì, một khi đã xác định được mục tiêu, anh sẽ khôngdễ dàng mà buông tay. So với Trình Tường thì anh có ưu thế hơn, anh chưa từnglàm tổn thương Lâm Lệ, hai người lại có kinh nghiệm tương tự nhau, anh hiểu đượctrong lòng Lâm Lệ nghĩ gì, nhưng so ra anh lại kém Trình Tường mười năm tình cảmvới cô.

Cho nên vào lúc này, anh sẽkhông bức bách Lâm Lệ phải quyết định hoặc là phải cho đáp án, bởi vì tình hìnhhiện tại không công bằng với anh, anh không muốn làm cho mình thua oan uổng,cũng không muốn làm cho cô bởi vì mềm lòng đồng tình mà đưa ra quyết định sailầm. Điều mà hiện tại anh nên làm nhất chính là canh giữ ở bên cạnhcô.

Bữa sáng còn chưa có ăn xongthì bên kia bệnh viện mẹ Trình đã gọi tới, nói sau khi cô rời đi hôm qua, TrìnhTường đến bây giờ không nói nửa câu, thậm chí cơm còn không ăn, từ chiều hôm quađến giờ không hề ăn thứ gì. Sáng nay y tá đến đo nhiệt độ cho Trình Tường, lạithấy bị sốt, nói nếu như nhiệt độ không giảm xuống sẽ chỉ làm cho bệnh tìnhnhanh chóng chuyển biến xấu, bà và ba Trình không còn cách nào, chỉ có thể hivọng Trình Tường sẽ nghe cô, cho nên mới gọi điện thoại đếnđây.

Cúp điện thoại, Lâm Lệ vô thứcngẩng đầu nhìn Chu Hàn, chỉ thấy anh cũng đang nhìn mình, không đợi cô mở miệng,anh đã nói trước: “Anh đưa em đi.”

Cảm thấy có chút không ổn, LâmLệ khước từ nói: “Không cần, em tự mình đi.”

“Anh đưa em đi.” Chu Hàn khăngkhăng, vẻ mặt một bộ em không đồng ý cũng phải đồng ý.

Lâm Lệ không nói thêm gì nữa,chỉ gật đầu đứng dậy đi vào phòng cầm túi xách đi ra.

Khi đến bệnh viện thì ba Trìnhvà mẹ Trình vì chuyện Trình Tường đột nhiên lên cơn sốt đã nóng ruột đến mức điđi lại lại trước cửa, thấy Lâm Lệ đi đến, mẹ Trình gần như phát khóc, kéo Lâm Lệnói, cầu xin cô nhất định phải khuyên nhủ Trình Tường.

Lâm Lệ có chút xúc động, xúcđộng mẹ Trình vốn là một người kiêu ngạo hôm nay lại cầu xin cô như vậy, chỉ vìtình yêu dành cho con trai mình.

Đẩy cửa đi vào, thấy TrìnhTường mặt không chút thay đổi ngồi ở trên giường, tư thế kia không khác là baoso với hôm qua, điều khác biệt duy nhất chính là lúc này không nhìn ra cửa sổnữa, mà giờ đang nhìn thẳng vào TV phía trước, ánh mắt không có tiêucự.

Cả người dường như còn hốc háchơn so với lúc trước, sắc mặt thoạt nhìn phờ phạc hơn, không hề có huyếtsắc.

Lâm Lệ đưa tay lên gõ cửa,Trình Tường ngồi bên trong như người mất hồn, không có quay đầu lại, cũng khôngnhúc nhích vẫn duy trì tư thế chăm chú nhìn như vậy.

Lâm Lệ than nhẹ, đưa tay đóngcửa lại, đi về hướng anh, đứng thẳng ở đầu giường, ngăn cản tầm mắtanh.

Một lúc lâu sau, như là cảmgiác được ánh mắt mình bị ngăn trở, lúc này Trình Tường mới chậm rãi hồi phụctinh thần, ánh mắt từ từ có tiêu cự, nhìn Lâm Lệ có chút ngoài ý muốn, còn cóchút không xác định, giọng nói rù rì rất nhẹ: “Lâm Lệ…”

Lâm Lệ nhìn thẳng anh ta, nhẹgiọng mở miệng hỏi: “Anh còn muốn hành hạ mình thành cái dạng gì nữa?” Mặc dùgiọng điệu rất nhẹ, rất bình thản, nhưng mà vẫn bộc lộ sự khó chịu tronglòng.

Trình Tường cười, dường nhưkhông nghe được cô nói, chỉ lầm lũi nói nhỏ: “Anh còn tưởng rằng sẽ không cònđược gặp lại em nữa.”

“Bây giờ tôi đang nghĩ, tại saotrước kia mình lại yêu một người đàn ông ích kỷ như vậy?” Lâm Lệ có chút tứcgiận, tức giận anh ta lại là người vô trách nhiệm như thế, chỉ đắm chìm trongcuộc sống của mình, không hề nghĩ tới cảm nhận của người khác, trước kia đã nhưthế, cho nên mới coi cô thành thế thân của Tiêu Tiêu, bây giờ cũng thế, cho nênmới coi nhẹ sự lo lắng và sợ hãi của người khác.

Lúc này Trình Tường nghe thấyđược, ngẩn người rồi cười khổ, mang theo tự giễu cùng châmchọc.

“Anh mãi chỉ biết quý trọng khiđã mất đi, hồi đó anh không hề cố gắng cho nên mới trơ mắt nhìn Tiêu Tiêu đitheo người khác, sau đó vẫn không ngừng sống trong sự tưởng niệm cô ta, mà tôithì lại người thay thế cho cô ta để anh tư niệm.”

Trình Tường quay đầu đi, “Đừngnói nữa…” Khước từ nghe những lời lên án trắng trợn kia, những thứ này sẽ chỉlàm cho anh thêm hối hận, thêm ăn năm mà thôi.

Không để ý tới lời của anh, LâmLệ tiếp tục nói: “Tôi là một Tiêu Tiêu thứ hai, anh lặp lại những chuyện đã xảyra với Tiêu Tiêu trước kia lên trên người tôi, chỉ có khi nào anh thật sự mấtđi, anh mới hối hận ban đầu mình không có quý trọng, người anh yêu vĩnh viễnkhông phải là người ở bên cạnh anh, trước kia là tôi, tiếp theo thì làai?”

“Đừng nói nữa…” Trình Tường đauđớn ngửa đầu nhắm mắt lại, tay đang đặt ở trong chăn nắm lại thậtchặt.

“Tôi không biết người tiếp theosẽ là ai, tôi chỉ biết là bởi vì anh như vậy mà bây giờ người bị thương tổn nhấtchính là cha mẹ anh, anh có biết mẹ anh vì anh thậm chí không tiếc quỳ xuống đểcầu xin tôi, cầu xin tôi tới khuyên nhủ anh, anh có biết ba anh bởi vì anh cảngười thoáng cái đã già đi gần mười tuổi, đầu đầy tóc bạc còn phải lo lắng choanh? Anh như bây giờ là định bức chết họ sao?”

“Ha ha…” Trình Tường ngửa đầu,nhắm mắt lại cười, “Ha ha…Ha ha…” Có điều là anh ta cười cười rồi lại khóc, nụcười kia khổ sở khiến lòng người ta có chút ê ẩm.

Lâm Lệ có chút không đành lòngnhìn anh ta như vậy, nghiêng mặt đi không nhìn anh, cắn môi để không cho nướcmắt nơi hốc mắt lăn xuống.

“Em nói không sai, là anh quáích kỷ, anh chỉ nghĩ cho mình, anh không phải là người con đủ tư cách, cũngkhông phải là người bạn trai đủ tư cách, càng không phải là người cha đủ tư cách…”

Lâm Lệ cả người chấn động,giọng nói có chút lạnh thấu xương nói: “Đủ rồi, đừng nói nữa!”

Trình Tường liếc mắt đi, khóemiệng khổ sở, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Lâm Lệ khó chịu, ép mình khôngđược nghĩ lại chuyện đã qua, có một số việc có thể dứt bỏ, nhưng mà có vếtthương vẫn sẽ luôn đau.

Nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửasổ, Trình Tường tự giễu nói: “Sống, người như anh sống còn có ý nghĩasao?”

Lâm Lệ cắn môi, chóp mũi chuaxót, lần nữa quay đầu nhìn vào mắt Trình Tường hỏi: “Trình Tường, anh muốn tôitha thứ cho anh sao?”

Quảnh đầu lại, ánh mắt nhìnthẳng vào cô, gật đầu, có phần vội vàng nói: “Em bằng lòng tha thứ cho anh sao?”Vẻ mặt kia là không thể tin được.

Lâm Lệ nhìn anh ta, nghĩ tới bamẹ Trình Tường ngoài cửa mới vừa cầu xin cô, nghĩ tới mẹ Trình trong mắt trànđầy nước mắt, gật đầu, nặng nề gật đầu nói: “Đúng, chỉ cẩn anh đồng ý phẫuthuật, phối hợp trị liệu, tôi liền tha thứ cho anh!”

Nghe vậy gần như là không hềnghĩ ngợi, Trình Tường liền trực tiếp gật đầu đồng ý: “được, chỉ cần em có thểtha thứ cho anh.” Anh ta không dám yêu cầu xa vời cô có thể tiếp tục yêu anh,anh chỉ cầu cô có thể tha thứ cho anh.

Lâm Lệ gật đầu, tay vốn đangnắm chặt lúc này mới buông lỏng ra, cứ như vậy đi, nếu như cô tha thứ lại có thểcứu được anh ta một mạng, vậy thì tha thứ đi.

“Tôi ra ngoài gọi bác sĩ.” Nóixong quay lưng đi ra cửa.

“Lâm Lệ.” Phía sau Trình Tườngcó chút kích động, có chút vội vàng muốn từ trên giường đixuống.

Lâm Lệ quay đầu lại, thấy tayanh lộn xộn khiến cho kim đang truyền dịch đâm chảy máu, bước lên phía trướcchặn lại nói: “Anh làm gì, nằm xuống.”

Trình Tường cũng không lochuyện này, chỉ nhìn chằm chằm cô nói: “Có thật không, thực sự bằng lòng tha thứcho anh sao?” Anh ta muốn nghe chính miệng cô nói, chính miệng cô nói bằng lòngmới được.

Lâm Lệ có chút tức giận, nhưngvẫn vịn anh nằm xuống, gật đầu: “Thật.”

Nhận được đáp án khẳng định,Trình Tường nở nụ cười, ngửa đầu giơ tay lên che mặt mình lại nói: “Cảmơn!”

Lâm Lệ nhìn anh ta, không bỏsót phía dưới đôi tay, nước mắt lăn trên khuôn mặt anh ta, Lâm Lệ quay lưng đi,cắn môi che miệng không nhìn tới anh ta, nước mắt dâng lên, khiến cho tầm mắt côtrở nên mơ hồ không rõ.

Lại đứng trong phòng thêm mộtlúc, ổn định lại tâm trạng mình, lúc này Lâm Lệ mới đi ra cửa, nhưng mà hốc mắthồng hồng đã tiết lộ chuyện cô đã khóc.

Ngoài cửa mẹ Trình và ba Trìnhđang đứng, dĩ nhiên bên cạnh còn có Chu Hàn, nghe thấy tiếng mở cửa, mấy ngườiđồng thời xoay lại.

Thấy cô đi ra ngoài, mẹ Trìnhvội vàng đẩy ba Trình tiến lên kéo Lâm Lệ, vội vàng hỏi: “Như thế nào như thếnào, Trình Tường đồng ý chứ?”

Ba Trình đứng phía sau mẹ Trìnhcũng sốt ruột chờ đợi, ánh mắt nhìn Lâm Lệ tiết lộ cảm xúc hiện tại củaông.

Lâm Lệ tận lực làm cho mìnhcười, cầm tay mẹ Trình, gật đầu nói: “Trình Tường đồng ý phẫu thuậtrồi.”

Nghe vậy, mẹ Trình như là sửngsốt một lúc, sau đó liền khóc, là quá mừng mà khóc, nắm tay Lâm Lệ không nói nênlời, ba Trình phía sau cũng kích động, hai tay nắm tay mẹ Trình có chút runrẩy.

Lâm Lệ đưa mắt nhìn qua, vừalúc đối diện với ánh mắt của Chu Hàn, chỉ thấy anh nhìn cô chằm chằm, trên mặtcũng không quá nhiều biểu cảm.