Bất Ái Thành Hôn

Chương 71: Lồng ngực quen thuộc



Điện thoại là mẹ của TrìnhTường gọi tới.

Việc mẹ Trình gọi điện tới vàolúc này khiến cho Lâm Lệ rất bất ngờ, hoàn toàn không có chuẩn bịgì.

“Lâm Lệ cháu có rảnh không? Bácmuốn mời cháu cùng ăn bữa cơm có được hay không?”

Lâm Lệ sửng sốt, bên kia điệnthoại mẹ Trình nói rất thành khẩn, thậm chí giọng nói có phần nài nỉ, thái độnày trước kia chưa từng có, cho dù trước kia Trình Tường chạy khỏi hôn lễ, làmhại sẩy thai, bà ta cũng chưa từng chân chính thấp giọng nói chuyện với cô, tháiđộ luôn là cao cao tại thượng trước sau như một.

Không nghe thấy Lâm Lệ trả lời,bên kia mẹ Trình có chút không xác định hỏi cô: “Lâm Lệ, cháu có đang nghe bácnói không?”

Lúc này Lâm Lệ mới kịp phảnứng, chỉ nói: “Xin hỏi có chuyện gì không?” Cô cảm thấy bà không nhàm chán đếnđộ đột nhiên muốn mời cô ăn cơm, cho dù trước kia ở bên Trình Tường mười năm, bàta cũng chưa từng thật lòng muốn tiếp nhận cô. Cuối cùng nếu không phải là vìcái thai, hẳn là bà ta sẽ không đồng ý cho bọn họ kết hôn.

Người bên kia điện thoại imlặng, chỉ nghe thấy mẹ Trình nói: “Là về chuyện của Trình Tường.” Giọng nóidường như đang đè nén đau đớn.

Lâm Lệ cau mày, hít một hơithật sâu nói: “Tôi nghĩ bác Trình tìm nhầm người rồi, chuyện của tôi và TrìnhTường đã kết thúc nửa năm trước rồi, tôi nghĩ chúng ta không còn gì đểnói.”

Nghe cô nói vậy, bên kia điệnthoại mẹ Trình vội vàng muốn giải thích cái gì, nói: “Lâm Lệ, bác biếtbác…”

Lâm Lệ không muốn nghe, trựctiếp cắt đứt điện thoại.

Cô và Trình Tường cần kết thúcđã kết thúc trong hôn lễ kia rồi, không có gì đáng để dính líu tớinữa.

Thu dọn đồ đạc trên bàn làmviệc, Lâm Lệ cầm cặp công văn trực tiếp đi đón Tiểu Bân tanhọc.

Cô không biết mẹ Trình Tườnggọi điện đến là muốn nói gì với cô, cũng không muốn biết, bởi vì cô và TrìnhTường sau này sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Chẳng qua là lúc về nhà, ngoàiý muốn nhận được điện thoại của Tô Dịch Thừa gọi tới, nói là muốn cô giúp đỡ,nghe anh nói xong mới biết hóa ra anh muốn trước lúc An Nhiên trở lại, sắp xếpmột bất ngờ cho cô ấy, mà bất ngờ kia chính là đám cưới của anh và AnNhiên.

Lâm Lệ hiểu đám cưới kia khôngchỉ là một đám cưới bình thường, mà còn hàm chứa lời hứa hẹn của Tô Dịch Thừađối với An Nhiên.

Cô hiểu quá trình bọn họ đếnvới nhau, cũng hiểu cái hôn lễ này đối với bọn họ mang ý nghĩa chínhthức.

Lâm Lệ tự đáy lòng cảm thấy vuimừng thay cho An Nhiên, vui mừng vì An Nhiên có thể tìm được một người đàn ôngchân chính yêu cô ấy.

Cho nên khi Tô Dịch Thừa nóivậy, Lâm Lệ cũng không suy nghĩ liền đồng ý.

Thật ra thì yêu cầu của Tô DịchThừa rất đơn giản, cũng không cần cô làm cái gì, chỉ cần đồng ý giúp anh giấudiếm, sau đó lúc An Nhiên về nước thì trực tiếp đến sân bay đón An Nhiên rồi đưacô đi thẳng đến nơi tổ chức đám cưới.

Lúc gọi điện cho An Nhiên, nghethấy cô trong điện thoại nói mẹ Cố đã phẫu thuật thành công, vết thương phục hồithuận lợi, Lâm Lệ thực sự thấy vui vẻ thay cô ấy, dựa theo kế hoạch, Lâm Lệkhông tiết lộ cho An Nhiên về tính toán tổ chức đám cưới của Tô Dịch Thừa, chỉhỏi An Nhiên khi nào về nước, hai người họ thật lâu rồi không có hảo hảo tròchuyện cùng nhau.

Cứ cuối tuần Lâm Lệ sẽ đưa TiểuBân trở về đại viện thăm mẹ Chu và ba Chu, có đôi khi là cùng nhau ăn một bữacơm, có đôi khi ngủ lại một buổi đêm.

“Nào, Tiểu Bân ăn cái này đi,đây là thịt viên kho tàu bà nội đặc biệt làm cho cháu đó.” Cháu nội bảo bối mộttuần mới về được một lần, mẹ Chu ân cần gắp thức ăn, sợ bé đóibụng.

Dường như từ sau khi Chu Hàntuyên bố với truyền thông bản báo cáo giám định kia, thái độ của mẹ Chu đối vớiTiểu Bân càng thêm thân thiết. Lâm Lệ biết như vậy một phần cũng bởi áy náy vìlúc trước không kịp thời quan tâm đứa nhỏ, bây giờ không còn nghi ngờ gì về thânphận thằng bé kia là cháu đích tôn Chu gia nữa.

Nhưng mà thằng bé kia thì ngượclại, bởi vì hoàn cảnh từ nhỏ cho nên tương đối nhạy cảm với ý nghĩ của mình, cóphần chưa thay đổi được việc vẫn lạ lẫm với ba Chu và mẹ Chu, nụ cười nhiều khimang theo một phần xa cách và đề phòng. Lâm Lệ đoán bởi vì bé quá nhạy cảm chonên vẫn canh cánh câu nói của Chu Hàn lúc trước, không có đểxuống.

Chỉ thấy bé ngẩng đầu nhìn mẹChu, rồi sau đó cung kính nói: “Cảm ơn.”

Trong lòng Mẹ Chu hơi chua xót,bà nào muốn bé nói cảm ơn gì, chỉ cần bé bằng lòng cười với bà, bà liền thỏamãn. Đem thái độ của bé quy tội về mình, nội tâm mẹ Chu lại càng tự trách, đưatay sờ sờ đầu bé nói: “ngoan quá!”

Ăn cơm tối xong, Tiểu Bân ngồitrên ghế sa lon xem ti vi, mà Lâm Lệ thì trò chuyện với mẹChu.

“Ai nha, Tiểu Bân có phải đanggiận mẹ hay không?” Nhìn đứa nhỏ, ánh mắt mẹ Chu có chút chánnản.

Lâm Lệ cũng nhìn theo ánh mắtbà: “Chuyện lần trước ảnh hưởng không ít đến nó, mà Tiểu Bân lại vốn là một đứanhỏ tương đối nhạy cảm, nên nó cần nhiều thời gian hơn.”

Mẹ Chu gật đầu, “Mẹ hiểu, mẹhiểu.” Vừa nói vừa quay đầu nhìn Lâm Lệ, đưa tay kéo tay cô đặt trên đùi mình,“nhưng mà may quá còn có con, Lâm Lệ, thật cám ơn con, có con ở bên cha con nó,mẹ cũng đỡ lo lắng.”

Lâm Lệ cười cười, cầm tay bànói: “Mẹ đừng nói như vậy.”

“Lâm Lệ a, có phải gần đây convà Chu Hàn giận nhau không a?” Đang lúc nói chuyện thì mẹ Chu chuyển chủ đề tớitrên người cô.

Lâm Lệ giật mình, sắc mặt khẽbiến, gượng cười có chút mất tự nhiên nói: “không có, không có a, hai chúng conrất tốt.” Nếu như dựa theo quan hệ hợp tác mà nói, hai người bọn họ quả thực hợptác rất tốt.

“Đừng giấu mẹ, mẹ nhìn ra rồi.”Mẹ Chu nói: “Lúc trước các con rất tốt, nếu về cũng là cùng nhau về, con xemhiện tại, một mình con đưa Tiểu Bân về, còn Chu Hàn thì bóng người cũng không cónhìn thấy.”

“Chẳng qua gần đây anh ấy tươngđối bận rộn.” Lâm Lệ gượng cười giải thích.

Thật ra thì kể từ sau cuộc nóichuyện đó, Chu Hàn dường như đang tránh cô. Nếu như không cần thiết thì sẽ khôngchủ động tìm cô nói chuyện, dĩ nhiên có nói cũng là nói về chuyện làm ăn. Thậtra thì anh tránh cô đồng thời cô cũng tránh anh. Hai người ở nhà cực ít gặpnhau, bởi vì cô đã sắp lệch thời gian hai người, cho dù cả cô và anh đều đồngthời ở nhà thì cô cũng luôn tận lực ở trong phòng, tránh gặpanh.

Lời của Lâm Lệ, mẹ Chu tự nhiênlà không tin, nhìn cô chăm chú hỏi: “Lâm Lệ, nói thật với mẹ, có phải con để ýđến quá khứ của Chu Hàn hay không?” Bà nhìn ra, dường như từ như sau khi thânthế của Tiểu Bân bị vạch ra, tình cảm của hai người chuyển biến xấu đi rấtnhiều.

Lâm Lệ quay đi, chỉ nhỏ giọngnói: “Con không có…” rút tay khỏi tay bà, để trên đùi mình, nắm chặt lại mất tựnhiên.

Thấy cô như thế, mẹ Chu cho làcô để ý Chu Hàn từng có một cuộc hôn nhân, than nhẹ, rồi lại có chút khó hiểuhỏi: “Con có thể tiếp nhận Tiểu Bân, vậy tại sao lại không thể tiếp nhận rằngChu Hàn từng có một cuộc hôn nhân đây?”

Lâm Lệ ngẩng đầu, biết bà hiểulầm cô, liền giải thích: “Mẹ, con không có, con không có để ý anh ấy từng kếthôn.” Muốn nói đến hôn nhân thì hồi đó cô và Trình Tường cũng chỉ kém một thủtục mà thôi.

“Vậy thì vì cái gì chứ?” Mẹ Chulại càng khó hiểu.

Lâm Lệ lắc đầu, chỉ là miễncưỡng cười: “Không có gì, thật sự là không có gì mà mẹ.”

“Lâm Lệ, con có lời gì thì nóivới mẹ, mẹ nhất định sẽ không thiên vị con trai mình.” Thân là mẹ, bà vốn là hivọng hai người họ có thểhòa thuận vui vẻ, bây giờ nhìn bọn họ như vậy, tronglòng bà khó chịu biết bao nhiêu.

Lâm Lệ xoay người sang chỗkhác, trong lòng không khỏi có lại chua xót khó tả, chỉ thấp giọng nói: “có lẽtrong lòng Chu Hàn căn bản không quên được Lăng Nhiễm.” Cho dù là ban đầu bịthương rất sâu.

Mẹ Chu kéo cô lại, có chút kíchđộng nói: “ Con nói là a Hàn còn yêu Lăng Nhiễm?”

Lâm Lệ cười khổ, chỉ nói: “Cólẽ vậy.”

Mẹ Chu thu tay lại, cúi đầu suytư.

Có đôi khi chính là vậy, khianh lên kế hoạch muốn cho người yêu một bất ngờ, thì người yêu của anh cũng sắpxếp muốn cho anh một cái vui mừng.

Cho nên khi Tô Dịch Thừa vạchkế hoạch chờ An Nhiên trở lại liền cho cô một đám cưới, thì An Nhiên cũng giấuanh về nước sớm hi vọng lúc anh nhìn thấy mình sẽ thật bấtngờ.

Nhưng may mà Tô Dịch Thừa biếttùy cơ ứng biến, cũng không lộ ra sơ hở. Vốn sớm định để cho Lâm Lệ và em gái TôDịch Kiều cùng đến sân bay đón An Nhiên lại bị đổi thành sáng hôm sau đến nhà TôDịch Thừa đón cô dâu đi nơi tổ chức đám cưới.

Tô Dịch Thừa bố trí bất ngờ nàycho An Nhiên thực làm An Nhiên kinh ngạc, dĩ nhiên cũng thực sự vui mừng, gầnnhư là khóc trôi hết trang điểm, bởi vì quá cảm động, cảm động bởi vì có mộtngười đàn ông sẵn lòng làm nhiều điều vì cô như thế.

An Nhiên rất đẹp, mặc dù bụngđã hơi to, nhưng là vẫn không làm mất đi phong thái nữ chính bâygiờ.

Cả đám cưới được tiến hành đâuvào đấy, rất thuận lợi, có thể nhìn ra là Tô Dịch Thừa thật sự rất dụng tâm, đámcưới được chuẩn bị rất ảo mộng, rất duy mỹ.

Nhìn An Nhiên khoác tay ba Cố,từng bước từng bước trên thảm đỏ đến chỗ Tô Dịch Thừa, đáy lòng Lâm Lệ thực sựthật lòng chúc phúc cho bọn họ.

Có lẽ là tức cảnh sinh tình,đối mặt với tình cảnh này Lâm Lệ không khỏi có chút bùi ngùi.

Cảnh tượng như vậy cô đã mơ tớivô số lần, từ lúc bọn họ tốt nghiệp đại học cô đã mơ ước mình mặc áo cưới đi vềphía Trình Tường, mỗi lần mơ như vậy cũng khiến cho cô tỉnh lại mà mỉm cười hạnhphúc.

Một khoảng thời gian dài saunày mãnh liệt nghĩ đến hôn lễ, chẳng qua là hôn lễ kia không bao giờ là giấcmộng đẹp cho cô tỉnh lại mà cười nữa, mà là vô số lần khiến cô tỉnh dậy từ trongcơn ác mộng. Bởi vì một quãng thời gian dài sau khi mất đi đứa con, cô luôn mơtới cô và Trình Tường trong hôn lễ, mơ thấy Trình Tường phản bội cô mà chạy đi,mơ thấy anh ta đẩy cô xuống đất, sau đó cô tỉnh lại.

Cả người mãnh liệt run lên,lòng bàn tay mồ hôi chảy ròng ròng, cho dù là bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy sợhãi.

Ổn định lại hô hấp, nhìn phíatrước ba Cố trao tay An Nhiên vào tay Tô Dịch Thừa, Lâm Lệ mỉm cười, xoay ngườichuẩn bị đi phòng vệ sinh, đang lúc xoay người, không cẩn thận bị mắc vào lễphục phù dâu của mình, cả người mất trọng tâm, chân mất thăng bằng chuẩn bị téxuống. Đột nhiên cảm thấy phía sau có một trận gió thổi qua, sau đó khi còn chưakịp phản ứng thì cảm giác được bản thân mình đã rơi vào một lồng ngực rất quenthuộc.