Bất Ái Thành Hôn

Chương 70: Cuộc điện thoại lạ



Uống thuốc rồi ngủ một giấc, sáng hôm sau khi thức dậy Lâm Lệ thấy đầu khá hơnnhiều so với tối qua, nhưng mà, biểu hiện của cảm cúm lại rõ ràng hơn, ho khan,nghẹt mũi hôm qua không thấy xuất hiện thì sáng hôm nay biểu hiện hết rangoài.

Rửa mặt xong Lâm Lệ thay quầnáo bước ra khỏi phòng ngủ, trong phòng ăn Chu Hàn đã chuẩn bị xong bữa sáng,Tiểu Bân cũng đã thay xong quần áo đang ngồi trên ghế ăn bữa sáng, bên cạnh đãcó sẵn cặp sách, dáng vẻ như là có thể đi bất cứ lúc nào.

Chu Hàn làm bữa sáng cũng khôngcó gì là lạ, trước đây đã xuống bếp vài lần, chỉ là điều khiến Lâm Lệ hơi kinhngạc là anh làm được bữa sáng kiểu Trung Quốc, vì mấy lần trước Chu Hàn đều làmbánh mì thêm trứng chần nước sôi và thịt hun khói, hôm nay lại thấy có cháotrắng và chút thức ăn, thực là có chút ngoài ý muốn.

“Này, những cái này đều là anh làm?” Lâm Lệ kinh ngạc chỉ vào bữa sáng trên bànmà nói, nếu anh nói là mua ngoài cô nhất định sẽ tin tưởng.

Chu Hàn nhìn cô một cái, nghera giọng khàn khàn của cô, đứng dậy lấy cho cô bát cháo, rồi nói : “Nhân lúc cònnóng ăn đi ,bị cảm cúm ăn cháo nóng sẽ tốt hơn.” Nói xong đưa bát cháo đến trướcmặt cô, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Bân, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ăn nhanh lên, sắpmuộn giờ đến trường rồi.”

Tiểu Bân nhìn anh, đôi mắt đennhánh xoay vòng, không nói chuyện mà chỉ cúi đầu ra sức ăn.

Lâm Lệ ngồi xuống, liếc nhìnanh lúc này mới bưng bát cháo lên lấy thìa bắt đầu ăn, nhẹ nếm thử, cháo anh nấurất đặc, xen lẫn hương vị thanh mát của hạt gạo, còn có vị ngòn ngọt đặc trưngcủa gạo trắng.

Lậm Lệ ngẩng đầu, nhìn anh,hỏi: “Anh dậy lúc mấy giờ?” Mặc dù cô không giỏi nấu nướng nhưng cô vẫn biết rõcháo trắng nhìn thì đơn giản nhất nhưng lại tốn công sức và thời gian nhất, đểhầm cho thật nhuyễn, nhất định phải có một người ở tại chỗ vừa trông độ lửa, vừaquấy liên tục mới được.

Chu Hàn không trả lời vấn đềcủa cô, chỉ ngồi ăn hết bát cháo trắng, sau đó bỏ thêm vào miệng chút thức ăn,kéo cái giấy ăn trên bàn lau miệng, vừa nói với Lâm Lệ: “hôm nay em đừng đếncông ty, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, anh sẽ đưa Tiểu Bân đến trường, đến tốisẽ đón nó về.”

“Hả.” Lâm Lệ sửng sốt, quay đầunhìn thằng bé kia, hiển nhiên nó cũng đang rất ngạc nhiên sững sờ nhìn Chu Hàn.Một lúc lâu quay sang nhìn Lâm Lệ, ánh mắt pha chút sợ hãi.

“Em không sao, em thấy ngườikhỏe hơn hôm qua rất nhiều, em có thể…” Lâm Lệ muốn nói mình không có việc gì,lại bị Chu Hàn trực tiếp ngắt lời.

“Anh không trưng cầu ý kiến củaem.” Chu Hàn nói mà mặt không chút biểu cảm, thái độ và giọng nói không cho từchối, hoàn toàn không phải đang bàn bạc mà trực tiếp ra lệnh .

“Em thật sự ….” Lâm Lệ đangmuốn phản bác nhưng Chu Hàn không cho cô cơ hội, trực tiếp đứng dậy nói với TiểuBân: “Cho con thêm năm phút đồng hồ.” Nói xong đi thẳng vào thư phòng lấy cặpcông văn cần dùng cho ngày hôm nay.

Lâm Lệ nhìn theo bóng dáng ChuHàn có chút ảo não, nhỏ giọng nói “bá đạo.”

“Dì” Thằng bé ở bên nhỏ giọnggọi cô. Từ sau chuyện kia nỗi sợ hãi của Tiểu Bân đối với Chu Hàn đã khác trước.Trước kia mặc dù sợ Chu Hàn nhưng trong nội tâm vẫn rất yêu quý Chu Hàn vì anhlà người thân duy nhất của bé. Nhưng lần trước trong thư phòng, Chu Hàn to tiếngnói với Lâm Lệ rằng Tiểu Bân không phải con trai của anh vô tình bị Tiểu Bânnghe thấy, lời nói đó đã khắc sâu vào nội tâm của bé vì vậy tình cảm của bé vớiChu Hàn cũng liền thay đổi chỉ đơn thuần còn lại sự sợ hãi, sợsệt.

Lâm Lệ lấy tay xoa xoa đầu bé,cười cười với nó: “không có việc gì.” Thật ra như thế cũng tốt, để hai ngườitiếp xúc càng nhiều mới có thể thúc đẩy tình cảm.

Qua bản báo cáo giám định thânphận ruột thịt giả lần trước có thể thấy Chu Hàn chưa từng có ý nghĩ không cầnđứa nhỏ, cho dù đối mặt với Tiểu Bân anh có áp lực rất lớn, nhưng anh cũng chưatừng đuổi nó đi không phải sao? Thật ra, dưới lớp vỏ mạnh mẽ nghiêm túc kia, anhcó một trái tim rất dịu dàng và tốt bụng.

Tiểu Bân không có cách nàokhác, chỉ đành gật gật đầu.

Tuy rằng đầu đã bớt đau, ngườicũng không còn vô lực như đêm qua nhưng nghẹt mũi và ho khan vẫn khiến cô khóchịu. Uống thuốc xong, hình như là thuốc có tác dụng an thần, uống xong khôngbao lâu liền buồn ngủ vô cùng, cuối cùng không chịu được cơn buồn ngủ, cô trở vềphòng tiếp tục ngủ.

Giữa trưa, Lâm Lệ bị tiếng điệnthoại đánh thức. Mơ màng tỉnh lại, khi cầm điệu thoại nói chuyện thì thần trí cóchút mơ hồ: “alo…” Giọng nói yếu ớt nghe không hề có sức lực.

“Làm sao vậy, người lại khôngthoải mái” Chu Hàn ở bên kia điện thoại hỏi, giọng điệu nghe ra có chút lolắng.

Lâm Lệ ngáp một cái, lúc nàytinh thần mới chậm rãi tỉnh táo, cầm điện thoại ra xa nhìn xuống màn hình, cóchút bất ngờ khi thấy Chu Hàn gọi, cho rằng Chu Hàn có việc, hỏi : “anh để quêncông văn ở nhà sao?”

Bỏ qua câu hỏi của cô, Chu Hànlặp lại câu hỏi: “Anh đang hỏi em có phải thân thể không thoảimái?”

“Không có việc gì, vừa mới ngủdậy, cảm giác tốt hơn nhiều” Lâm Lệ dựa vào cảm giác trả lời.

Nghe cô nói vậy, Chu Hàn ở bênkia điện thoại nhẹ giọng đáp một tiếng “ừ.”

“Anh có việc?” Lâm Lệ hỏilại.

Bên kia điện thoại Chu Hàn mấttự nhiên ho nhẹ một tiếng, chỉ nghe thấy anh nói: “Trong nồi còn chút cháo, emhâm lại cho nóng rồi ăn.”

Nghe vậy Lâm Lệ ngẩn người, taybất giác nắm chặt điện thoại, cắn môi hồi lâu không nói gì .

“ Lâm Lệ?” Đột nhiên khôngthấy cô nói gì, Chu Hàn không xác định là cô có nghe thấy lời anh nói hay không“còn ở đó không?”

Lâm Lệ cắn môi, ngửa đầu, hơihơi nhắm mắt, mở mắt ra lần nữa, giọng nói có chút lạnh lùng nói: “Chu Hàn, đừngtốt với tôi như vậy” Như vậy sẽ làm cô mềm lòng, cô sẽ thực sự yêu thương anh,nhưng trong lòng anh lại không có cô, cô thật thực sự không có can đảm để làmthế thân một lần nữa rồi!

“Em có ý gì?” Bên kia điệnthoại ngữ điệu của Chu Hàn đột ngột cao lên, như đang cố gắng đè nén phẫnnộ.

“Tôi chỉ muốn quan hệ của chúngta đơn giản hơn một chút, đừng làm phức tạp hóa lên.” Lâm Lệ nói, trong lòngkhông hiểu sao trở nên căng thẳng, trái tim đập rất nhanh.

“Em muốn đơn giản hơn?” ChuHàn hỏi, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi.

Cầm di động, Lâm Lệ nuốt nuốtnước miếng, nói: “Chỉ là hợp tác, đừng lẫn lộn tình cảm.” Có tình cảm sẽ bịthương, chỉ cần không bắt đầu thì sẽ không bị thương nữa.

“Là bởi vì anh gọi một tiếngLăng Nhiễm trong tình trạng không biết gì?” Bên kia điện thoại Chu Hàn hỏi vớingữ điệu trào phúng .

Lâm Lệ dừng một chút, có chútmất tự nhiên đảo mắt, chỉ nói: “không có.”

“Em có. em có đểý.”

“Tôi không có!” Lâm Lệ phảnbác, cắn môi kích động nói: “tôi chỉ không muốn tự nhiên làm thế thân của ngườikhác, tôi chỉ muốn làm chính tôi!”

“Tôi chưa từng coi em trờthành bóng dáng của Lăng Nhiễm”. Bên kia điện thoại Chu Hàn cũng có chút kíchđộng, nói: “Tôi cũng không phải loại ngu xuẩn đến bản thân mình muốn cái gì cũngkhông biết!”

Lâm Lệ cầm điện thoại im lặng,rất lâu, thời gian phảng phất như đứng lại, yên tĩnh không hề có tiếngvang.

Cũng không biết bao lâu sau LâmLệ rốt cuộc cầm điện thoại chậm rãi nói: “Tôi không nghĩ thế.”

Cũng thêm một lần im lặng, yênlặng đến có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Phảng phất như thời gian đãtrôi qua cả thế kỷ rồi, bên kia rốt cuộc Chu Hàn có động tĩnh.

“Ha ha.” Cách điện thoại ChuHàn cười lạnh, tiếng cười lạnh lùng không mang theo chút nào tình cảm và độ ấm.Chỉ thấy anh nói: “Được, liền làm theo lời em nói!”

Nói xong thậm chí không cho LâmLệ cơ hội trả lời liền dập máy.

Lâm Lệ buông di động ra nhìnchằm chằm màn hình di động thật lâu, cắn cắn môi, cuối cùng để di động lên tủđầu giường bên cạnh.

Ngồi trên giường hồi lâu Lâm Lệmới xốc chăn lên xuống giường, vào trong bếp, mở nồi cơm điện, bên trong vẫn còncháo từ buổi sáng, đậy nắp lại, Lâm Lệ nhấn nút hâm nóng.

Khoảng bảy ngày Lâm Lệ mới thựcsự khỏi hẳn cảm, chỉ là trong thời gian này, quan hệ giữa Lâm Lệ và Chu Hàndường như đã rơi xuống điểm đóng băng, không, dùng cách nói của Lâm Lệ, đây coinhư là thực sự trở lại lúc ban đầu.

Lâm Lệ nhìn chằm chằm màn hìnhmáy tính muốn nhanh một chút chuẩn bị tư liệu cho cuộc họp, cánh cửa văn phòngmàu nâu sậm phía sau vẫn đóng bỗng mở ra, Chu Hàn cầm giấy tờ đi ra, bước nhanhquan, thấy cô chăm chú đánh máy tính, vô thức nhíu mày lại, lạnh giọng nói: “tàiliệu vẫn chưa xong?”

Lâm Lệ không quay đầu, vừa đánhmáy vừa nói: “xong ngay đây.”

“Xong rồi thì lập tức mang vàophòng họp.” Chu Hàn không chờ cô, liền cầm tài liệu đi thẳng vào phònghọp.

Lâm Lệ nhìn anh, tiếp tục đánhmáy tập tài liệu còn chưa xong.

Một tuần này quan hệ của họthật sự trở lại vị trí ban đầu như Lâm Lệ mong muốn, chỉ đơn thuần là quan hệhợp tác.

Ngoài việc bọn họ ít khi tròchuyện, nếu có cũng là về công việc, mà Chu Hàn lại giống như trước đây, đi sớm,về muộn, ở nhà không hề chạm mặt nhau.

Thậm chí ngay cả Tiểu Bân cũngnhìn ra gì đó khác lạ, lén hỏi Lâm Lệ làm sao vậy.

Lâm Lệ cầm tập tài liệu đã inra từ máy tính, đưa tới phòng họp vừa lúc gặp trợ lý Từ trong thang máy đi lênhọp. Trước khi vào phòng họp, trợ lý Từ thấp giọng nói: “thư ký Lâm, bỏ qua chotôi đi “.

Lâm Lệ không biết rằng, từ lúccô và Chu Hàn bắt đầu chiến tranh lạnh, người chịu khổ nhất chính là trợ lý Từ,hiển nhiên bởi vì rằng tâm tình người nào đó không tốt trút toàn bộ bực dọc lêncông việc, mà qua công việc, mà người hứng chịu chính là trợ lý Từ, dùng cáchnói của trợ lý Từ chính là, anh ta bị tội, còn oan hơn cả Đậu Ngarồi!

Đang thu dọn đồ đạc chuẩn bịtan làm, đột nhiên di động ở phía sau vang lên, là số lạ, lại nhìn có mấy phầnquen mắt.

Nhìn số hiển thị trên màn hình,Lâm Lệ nhíu mày, cuối cùng nhấn nút nghe: “Alo”

“Có phải Lâm Lệkhông?”