Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 4 - Chương 137: Vì người ở lại



Trong khoảnh khắc Long Hạo Thiên nhìn thấy nàng, thậmchí có chút kinh ngạc, nàng rõ ràng không có trốn.

“Nô tỳ tham kiến Vương.”

Tiểu Thanh nhìn thấy hắnđi tới, vội vàng hành lễ.

Vân Yên bình tĩnh nhìn Long Hạo Thiên đi đếntrước mặt mình.

Nhìn thấy gương mặt mà nàng đã rất quen thuộc tràn ngập phẫnnộ.

Quả thật nàng đã quen với việc… quen với việc thấy hắn phẫn nộ, quen vớiviệc thấy hắn lãnh khốc.

Khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên.

“Thầnthiếp tham kiến Vương.”



“Thật to gan, ngươi dám dùng kim bài miễn tử đi cứungười.”

Long Hạo Thiên giữ chặt cánh tay của nàng, phẫn nộ nhìn nàng, cũngtự trách bản thân nhất thời sơ sẩy.

“Vương, đó là người thân của ta, đừng nói là dùng miễntử kim bài, cho dù có dùng tánh mạng của ta, ta cũng sẽ không tiếc.”

VânYên nhìn hắn, nếu nàng không dám, sao nàng có thể làm như vậy, dù sao cha và caca cũng đã rời khỏi đây, nàng đã không có gì vướng bận, hắn cũng không có lý dogì để uy hiếp nàng.

“Ngươi cứ như vậy mà xem thường tính mạng của mìnhsao?Chẳng lẽ ngươi luôn sống vì bọn họ?”

Long Hạo Thiên nhìn vẻ mặt lạnhnhạt của nàng, hắn chán ghét vẻ mặt không sợ hãi như vậy của nàng.

“Chẳng lẽ Vương không biết, cuộc đời của nữ nhân khôngthuộc về chính mình, mà chỉ là sống vì người khác sao? Ở nhà thì vì cha mẹ,xuất giá thì vì phu quân, về già thì vì con cái.

Ta không có con, mà phu quâncủa ta…”

Nàng tạm dừng một chút, nhìn hắn, sau đó nóitiếp: “Không nên nói đến phu quân của ta, bởi vì hắn cũng là phu quân củangười khác, mà hắn cũng không để ý ta, cho nên ta chỉ còn lại cha mẹ của ta.Mạng của ta đương nhiên thuộc về bọn họ.”



“Hừ hừ, cả đời của nữ nhân đều là vì người khác màsống, nhưng ngươi cũng đừng quên, lúc ở nhà là vì cha mẹ, sau khi xuất giá làvì phu quân.

Mà ngươi hiện tại phải sống vì bổn Vương, cho nên, mạng của ngươilà của bổn Vương.

Về phần bọn họ thì phải xem tâm trạng của bổn Vương.

Ngươicho là bọn họ có thể trốn thoát ra ngoài sao?”

Long Hạo Thiên hừ lạnh, khinghe nàng nói đến hai chữ phu quân, trong lòng tự dưng có một loại cảm giác rấtkỳ quái.

Tim Vân Yên đập nhanh một chút,tuy rằng nàng cũng lolắng vấn đề này, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tỉnh: “Bọn họ đươngnhiên có thể chạy thoát, có lẽ người khác trốn không thoát, nhưng ngươi đừngquên cha ta là Vân Hổ.”



“Vân Hổ thì thế nào? Đừng quên ông ấy đã già, và cònbị bổn Vương bắt.

Ngươi cho là ông ta còn có thể chạy thoát sao? Nếu không tin,vậy ngươi cứ chống mắt lên mà xem, coi bổn Vương làm cách nào để đưa bọn họ đếntrước mặt của ngươi? Có điều, người đưa đến trước mặt ngươi, chính là ngườichết.”

Long Hạo Thiên vô cùng tự tin có thể bắt được bọn họ.

Tâm Vân Yên nhịn không được thoáng run rẩy một chút,nhìn hắn với ánh mắt hiện lên một tia kinh hoảng.

“Ngươi muốn giết ta chasao?”



“Không phải bổn Vương muốn giết ông ta, là ngươi muốngiết ông ta.

Nếu ông ta thật sự ngu ngốc, bổn Vương cũng sẽ không làm khó dễông ta, nhưng lần này ông ta lại bỏ trốn, vậy thì bổn Vương chỉ còn cáchgiết ông ta, bởi vì bổn Vương sẽ không để cho ông ta trở lại Vân triều, tạo chobổn Vương thêm một đối thủ đáng gờm.”

Long Hạo Thiên nói, hắn chính làmuốn trong lòng nàng run sợ.

“Nhưng, không phải ngươi cũng nói cha ta đã già rồisao? Tại sao ngươi lại phải sợ ông ấy chứ?”

Tâm Vân Yên bắt đầu thấpthỏm, lo lắng không yên, nói thật, nàng thật sự không có nắm chắc, cha có thểchạy thoát được hay không, nếu bị hắn bắt lại, hắn thật sự sẽ giết cha sao?

Long Hạo Thiên biết nàng đang sợ hãi, lại cố ý nói vớinàng: “Ái phi, không bằng chúng ta quay về hoàng cung chờ tin tức.”



Vân Yên nhìn thấy tà khí trong mắt hắn, lập tức bỏ tayhắn ra, tại sao hắn lại phải ác độc như vậy?

“Lập tức truyền lệnh xuống dưới, sau khi tìm đượcngười, giết không tha.”

Long Hạo Thiên căn dặn người bên cạnh.

“Dạ, Vương!”

Thị vệ vừa định xoay người rời đi

Vân Yên vội vàng gọi hắn lại: “Chờ một chút!”



Thị vệ dừng bước, chờ ở một bên, nàng kiễng mũi chânnhẹ nhàng nói bên tai hắn : “Vương, người có biết vì sao thần thiếp khôngrời đi không?”



“Vì sao?”

Long Hạo Thiên vô thức hỏi ngược lại,không biết nàng đang giở trò gì.

“Bởi vì thần thiếp không muốn rời khỏingười.”

Vân Yên nói từng chữ từng chữ thật rõ ràng bên tai hắn.

Long Hạo Thiên lại chỉ nhìn chằm chằm nàng, “Nóivậy là có ý gì? Ý ngươi là ngươi yêu thương bổn Vương sao?”



“Đúng vậy.

Thần thiếp yêu người!”

Vân Yên gật gậtđầu, tiếng trả lời thật trong trẻo,thậm chí lúc đó nàng còn có chút hoảng hốt,nàng không biết là nàng đang diễn trò hay thật sự thương hắn.

“Ha ha ha ha!!”

Long Hạo Thiên đột nhiên cườiha hả, nhìn nàng châm chọc: “Ngươi cho là bổn Vương sẽ cần tình yêu củangươi sao? Cho dù ngươi yêu bổn Vương thì thế nào? Nữ nhân yêu bổn Vương thậtsự nhiều lắm.”



“Thần thiếp hy vọng người buông tha cha thầnthiếp.”

Vân Yên nói, nàng chỉ hy vọng dùng tình yêu để đổi lấy một tianhân tính cuối cùng của hắn quay về.

“Nếu bổn Vương nói không thì sao?”

Long Hạo Thiênđã biết đây mới là mục đích cuối cùng của nàng.

Yêu hắn? Tại sao hắn không cócảm giác.

“Nếu Vương không tha, ta có thể làm được gì? Nếu chachết rồi, ta cũng không có gì đáng để vướng bận, thà chết ở trên tay ngươi, chứta không có cách nào để đối mặt với ngươi.

Nếu không thể rời khỏi nơi này, tanghĩ ta sẽ theo bên cạnh ông ấy.”

Vân Yên nói, nếu họ nhất định phải chết,nàng cũng không muốn sống nữa.

“Ngươi lại dùng cái chết để uy hiếp bổnVương?”

Long Hạo Thiên tức giận trừng mắt nhìn nàng.



“Ta không có uy hiếp ngươi, nếu ngươi giết cha ta,ngươi nghĩ rằng ta và ngươi còn có thể ở lại cạnh nhau sao? Nhưng mà ta biếtngươi sẽ không để ý,nữ nhân yêu ngươi nhiều như vậy, ngươi làm sao còn cần tìnhyêu của ta.

Vậy xin mời ngươi đi đi, ta chờ tin tức của ngươi.”

Vân Yênnói xong lập tức đi về phía trước, không hề quay đầu lại.

Sắc mặt Long Hạo Thiên xanh mét nhìn chằm chằm theobóng dáng của nàng, biết rõ nàng đang uy hiếp, cũng biết rõ tiếng yêu thốt ratừ miệng nàng chỉ có lệ hoặc là diễn trò, nhưng không biết tại sao tâm của hắnlại thoáng rung động.

“Vương, có đi hay không?”

Thị vệ còn chưa nóixong đã bị hắn ngắt lời.

“Nếu tìm được bọn họ, nhớ kỹ, không thể làm bọn họ bịthương.”

Long Hạo Thiên phân phó, hắn sẽ không để cho Vân Hổ trở lại Vântriều.

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”

Thị vệ lĩnh mệnh đi.

Tiểu Thanh đi ở phía sau, đúng lúc nghe được những lờinày, vui mừng chạy nhanh vài bước đuổi theo nàng, nhẹ giọng nói: “Tiểuthư, vừa rồi Vương phân phó, nếu tìm được lão gia, cũng không được làm tổnthương bọn họ.”



Bước chân Vân Yên từ từ chậm lại, trong ánh mắt nàngmang theo một tia ngạc nhiên vui mừng.

“Là thật sao?”



“Vâng, nô tỳ chính tai nghe được.”

Tiểu Thanh rasức gật gật đầu.

Thì ra hắn cũng không phải là kẻ máu lạnh như vậy, thìra hắn cũng quan tâm đến cảm nhận của mình.

Không hiểu sao trong lòng xuất hiệnmột loại cảm xúc vui sướng khó tả, nàng quay đầu về phía sau nhìn hắn, bất chợtđối diện với ánh mắt hắn.

Nhìn thấy ánh mắt hắn không giống như trước đây, có lẽtrước đây nàng đã xem nhẹ, không để ý, dường như cười với hắn, rồi nàng lạitiếp tục đi về phía trước.

Long Hạo Thiên lại bị nụ cười của nàng làm cho thấtthần, không hề cố ý làm ra vẻ quyến rũ, nhưng nụ cười thật tươi mát tự nhiên.Nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn xúc động, hắn mới đột nhiên phát hiện, có rấtnhiều chuyện đã thay đổi kể từ sau khi gặp được nàng, chỉ là hắn không pháthiện ra mà thôi.

.

.