Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 37



Tắm rửa xong ra ngoài, hắn thấy con nhện đang quỳ rạp trên mặt đất vẫn muốn quay đầu nhìn mình, Trần Minh Kiệt "Hừ" một tiếng, cũng không quay đầu lại mà lên lầu ngủ. Thấy Trần Minh Kiệt không có để ý tới mình, con nhện lớn mất mát mà tiếp tục nằm bò, còn phát ra thanh âm khổ sở.

"Đi lên, anh muốn lạnh chết à?" Trần Minh Kiệt đi tới cửa phòng đột nhiên hô lên.

"Ti ti!" Con nhện lớn nghe vậy kinh hỉ không thôi, lập tức đứng dậy lên lầu, bởi vì quá mức kích động nên khi leo cầu thang khiến chân xoắn lại với nhau thiếu chút nữa lăn xuống cầu thang, may mà còn có những cái chân khác chống đỡ mới không ném mặt mũi họ nhà nhện đi.

"Ti ti!" Nhện lớn nâng lên hai chân trước che mặt lại, trước mặt Minh Kiệt lại làm ra những hành động ném mặt mũi như vậy!

"......" Nhìn nhện lớn bộ dáng vụng về, Trần Minh Kiệt trên trán đầy hắc tuyến, đây có phải là một con nhện giả dạng không?

Trở lại trong phòng, nhện lớn nhìn thấy bên cạnh giường lớn thả một cái giường gấp, lập tức đáng thương hề hề mà nhìn Trần Minh Kiệt.

"Đây là hình phạt, đêm nay anh ngủ dưới này, không được bò lên giường!" Hừ, cho rằng không có việc gì sao, nói cho anh biết mấy ngày nay đừng nghĩ lên giường!

"Chăn!" Trần Minh Kiệt làm như không có nhìn thấy nhện lớn cầu xin tha thứ cùng lấy lòng, đem một cái chăn ném cho nhện lớn sau đó liền lên giường ngủ. "Tắt đèn!"

Thấy sự tình tới nông nỗi "Vô pháp vãn hồi" rồi, nhện lớn ủy ủy khuất khuất mà bò lên trên giường gấp, cũng may hắn chỉ là chân chiếm diện tích, thân mình không tính lớn, giường gấp vẫn miễn cưỡng nằm được. Sau khi nằm yên vị con nhện vươn một chân đem đèn tắt đi.

......

Mười giờ sáng hôm sau.

Say rượu một đêm tỉnh lại, đầu choáng váng, Cảnh Nhiên dùng tay xoa xoa đầu, xoa xoa lại phát hiện chỗ không thích hợp.

Tay hắn! Không, là chân!

Cảnh Nhiên trong lòng chấn động, khẩn trương xem xét chính mình, phát hiện mình thật đúng là biến trở về nguyên hình.

"Ti ti"! Cảnh Nhiên toàn bộ thân nhện muốn hỏng mất. Như thế nào lại biến trở về nguyên hình thế này, Minh Kiệt có phải hay không đã biết? Em ấy khẳng định ghét bỏ mình, bởi vì Minh Kiệt rất chán ghét nhện.

"Làm gì thế?" Trần Minh Kiệt khi Cảnh Nhiên tỉnh lại cũng đã tỉnh, nhìn thấy nhện lớn giống như động kinh đem chân cuộn đến trước người, đầu cúi gằm xuống đất.

Nhện lớn lập tức sửng sốt, thật lâu không dám quay đầu lại, làm sao bây giờ, chết cũng không nhận hay thế nào?

"Cảnh Nhiên?" Trần Minh Kiệt cảm thấy mình sáng sớm hỏa khí muốn tăng lên, hắn đề cao âm lượng, Cảnh Nhiên vô cùng quen thuộc nên biết Trần Minh Kiệt đang đứng trên bờ vực tức giận.

Cảnh Nhiên chậm rãi quay đầu, lộ ra một bộ biểu tình kể cả bị đánh cũng quyết không dám phản kháng.

"Còn nhớ rõ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?" Trần Minh Kiệt híp mắt, hỏi.

"Ti ti......" Không nhớ rõ...... Cảnh Nhiên thành thật mà lắc đầu, tối hôm qua đã xảy ra cái gì hắn một chút ấn tượng cũng không có.

"Rất tốt!" Trần Minh Kiệt thấy hắn lắc đầu, trong lòng giá trị phẫn nộ lập tức bay lên tới đỉnh điểm, nhưng bị hắn gắt gao ngăn chặn. Hắn sợ hắn một khi khống chế không được, bữa sáng của mình chính là món nhện nướng mất!

"Có thể biến trở về hình người không?" Trần Minh Kiệt ngăn chặn hỏa khí, làm chính mình tâm bình khí hòa mà nói.

"Minh Kiệt......" Cảnh Nhiên thực mau biến trở về hình người trần truồng.

"Vì cái gì giấu diếm lâu như vậy?" Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Cảnh Nhiên khiến Trần Minh Kiệt không thể cứng rắn được nữa. Gương mặt kia biểu hiện đến quá ngoan ngoãn, làm hắn ngượng ngùng không dám khi dễ.

"Bởi vì em không thích con nhện......" Cảnh Nhiên cúi đầu ấp úng mà nói.

"Chẳng lẽ bởi vì em không thích anh liền không nói sao, anh có biết ngày hôm qua dọa người nhiều thế nào không hả?" Trần Minh Kiệt xác thật không thích nhện, nhưng nếu là Cảnh Nhiên, hắn còn không thể tiếp thu được sao? Hơn nữa hắn chán ghét con nhện là có nguyên nhân.

"Trước kia có nhện giấu trong cặp sách của em là anh đi?" Trần Minh Kiệt sở dĩ chán ghét con nhện, trừ bỏ bộ dáng con nhện không phù hợp với sở thích của hắn, còn có một nguyên nhân.

Khi còn nhỏ có một ngày, thời điểm hắn đi học mở cặp sách ra, kết quả thấy được một cái chân nhện rất lớn. Hắn sợ tới mức ngay tại chỗ hôn mê bất tỉnh, từ đây liền chán ghét nhện.

"Ừ." Cảnh Nhiên đầu càng thấp, nếu là trên mặt đất có cái động, hắn đã sớm chui vào rồi.

"Hừ!" Trần Minh Kiệt vẻ mặt quả nhiên là bộ dáng của anh, rốt cuộc tìm được đầu sỏ năm đó gây tội!

"Thực xin lỗi!" Cảnh Nhiên trừ bỏ xin lỗi liền thật sự chân tay luống cuống, hắn miệng không ngọt cũng không biết hống người, bằng không cũng sẽ không nhiều năm như vậy chỉ có thể yên lặng yêu thầm Trần Minh Kiệt.

"Nói một trăm lần em liền tha thứ cho anh!" Thấy Cảnh Nhiên hạ thấp tư thái xin lỗi, Trần Minh Kiệt mất bình tĩnh.

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi......" Cảnh Nhiên thật đúng là ấn theo yêu cầu của Trần Minh Kiệt nói một trăm lần thực xin lỗi.

"Được rồi, tha thứ cho anh đấy." Cảnh Nhiên còn chưa nói đến mười lần, Trần Minh Kiệt một lần nữa chui vào ổ chăn tính đi ngủ tiếp. "Đi làm bữa sáng, em muốn ăn bánh...... Cháo đi!"

Mông còn đau, chỉ có thể ăn cháo.

"Được." Nhận được Trần Minh Kiệt tha thứ, Cảnh Nhiên mừng rỡ như điên mà đi chuẩn bị bữa sáng.

......

"Ngao ô?" Cục Bột Trắng mở to mắt, một đôi mắt to màu lam mang theo sương mù, mê mang mà nhìn trần nhà.

Không có nghe được ba ba đáp lại, Cục Bột Trắng chậm rãi quay đầu, thấy được ba ba còn đang ngủ.

Ngao ô, ba ba còn không có tỉnh. Cục Bột Trắng nhìn thấy ba ba còn đang ngủ, tự giác không quấy rầy anh, ngoan ngoãn ghé vào một bên ngắm ba ba.

Ba ba rất ít khi tỉnh dậy sau nhóc, khẳng định là ba ba quá mệt mỏi, Cục Bột Trắng rất đau lòng. Bất quá ba ba thật là đẹp mắt, Cục Bột Trắng càng ngắm liền càng thích ba ba.

"Ngao ô!" Tử Ngọc ca ca gọi đến! Cục Bột Trắng nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, nhóc chạy nhanh đi nhận điện thoại.

Buổi tối khi đi ngủ, di động đặt ở bàn trang điểm, Cục Bột Trắng nhảy lên một cái liền vững vàng dừng ở mặt trên.

"A lô? Lâm ca, hôm nay có mở cửa hàng không ạ?" Vương Tử Ngọc hỏi. Hôm nay hắn đúng 9 giờ đi đến sủng vật cửa hàng, nhưng chưa thấy Lâm Hạ mở cửa. Hắn cho rằng Lâm Hạ một lúc nữa mới đến, hắn liền tự mình mở cửa đi vào trước. Không nghĩ tới 10 giờ rồi mà Lâm Hạ còn không có tới, cũng không có gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn thông tri, Vương Tử Ngọc đành phải tự mình gọi điện thoại hỏi một chút.

"Ngao ô!" Tử Ngọc ca ca, ba ba còn đang ngủ! Cục Bột Trắng trả lời.

"Là An An à, Lâm ca đâu?"

Vương Tử Ngọc nghe không hiểu Cục Bột Trắng nói cái gì, điện thoại có thể kết nối là tốt rồi.

"Ngao ô!" Tử Ngọc ca ca chờ một chút, An An đi kêu ba ba rời giường! Cục Bột Trắng nhìn thoáng qua ba ba còn đang ngủ, lại nghĩ đến Vương Tử Ngọc vô pháp nghe hiểu điều nhóc nói nên quyết định kêu ba ba rời giường.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng trở lại trên giường, tính toán kêu ba ba rời giường.

"Ngao ô!" Ba ba rời giường! Cục Bột Trắng đầu tiên là kêu Lâm Hạ, kết quả Lâm Hạ ngủ quá trầm không phản ứng.

Cục Bột Trắng thấy Lâm Hạ không tỉnh, liền bắt đầu liếm lên mặt Lâm Hạ. Lâm Hạ cảm thấy trên mặt ngứa, sờ còn có điểm ướt.

"Ưm?" Lâm Hạ tỉnh lại, ngơ ngác chớp chớp mắt, sau đó liền nhìn thấy một cái đầu hổ lông xù xù.

"Ngao ô!" Ba ba buổi sáng tốt lành! Cục Bột Trắng ghé vào ngực Lâm Hạ, cái đuôi vẫy đến vui sướng.

"Bảo bảo, buổi sáng tốt lành!" Lâm Hạ nâng tay lên sờ sờ đầu Cục Bột Trắng, nhìn thấy bộ dáng sung sướng của Cục Bột Trắng, mỏi mệt đều trở thành hư không.

"Ngao ô!" Tử Ngọc ca ca gọi điện thoại lại đây! Cục Bột Trắng từ trên người Lâm Hạ nhảy xuống đem điện thoại ngậm lại đây.

"Cảm ơn bảo bảo." Lâm Hạ lại nhịn không được sờ vuốt Cục Bột Trắng đáng yêu nhà mình.

"A lô? Tử Ngọc?" Lâm Hạ nghe điện thoại.

"Lâm ca, hôm nay còn mở cửa hàng không?" Vương Tử Ngọc ở đầu kia điện thoại nghe một hồi lâu đều không có thanh âm, hắn còn tưởng rằng đã xảy ra cái gì.

"Mở nha, làm sao vậy?" Lâm Hạ còn không có ý thức được anh ngủ quên.

"Lâm ca, hiện tại là 10 giờ!" Vương Tử Ngọc vừa nghe ngữ khí liền biết anh mới vừa tỉnh, không nghĩ tới Lâm ca còn có thời điểm ngủ quên.

"10 giờ?" Lâm Hạ nhìn thời gian, mới biết được đã không còn sớm, khó trách Vương Tử Ngọc sẽ gọi điện thoại lại đây. "Trong tiệm người nhiều không?"

"Không nhiều lắm." Vương Tử Ngọc trả lời.

"Vậy chờ một chút anh liền qua, bữa sáng còn chưa ăn đi, muốn ăn cái gì anh mang cho em." Lâm Hạ lập tức quyết định, bữa sáng đi ra ngoài ăn không tự mình làm nữa.

"Ăn rồi, Lý Hào giúp em mua, không cần mang cho em." Bình thường Vương Tử Ngọc đều là ăn bữa sáng Lâm Hạ mang đến, kết quả nay Lâm Hạ không tới, Lý Hào sợ Vương Tử Ngọc bị đói, liền đi mua giúp hắn.

"Ok." Lâm Hạ treo điện thoại, sau đó rời giường thay quần áo, mang Cục Bột Trắng rửa mặt, chuẩn bị tốt sau đó ra cửa hàng mua bữa sáng rồi đến tiệm ăn sau.

Lâm Hạ vừa ăn vừa gọi điện thoại cho Trần Minh Kiệt, muốn hỏi hắn thế nào.

Nghe giọng Trần Minh Kiệt giống như tâm tình cũng không tệ lắm, vừa ăn cháo vừa có người ở một bên hầu hạ.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Hạ bắt đầu công tác, Cục Bột Trắng tự mình chơi, nhóc là một con hổ cũng có thể chơi đến vui vẻ, không cần người nhọc lòng.

Lâm Hạ đầu tiên xem xét tình trạng nhóm thú cưng, cũng nhất nhất ghi lại xuống dưới.

"Gâu gâu!" Đại Mao nhìn thấy Lâm Hạ, vui vẻ cọ lòng bàn tay anh. Lâm Hạ làm kiểm tra cho Đại Mao xong, phát hiện cảm xúc của Đại Mao có chút hạ xuống.

"Chị Cẩm vẫn còn có việc, chờ thêm một đoạn thời gian liền sẽ tới đón nhóc về nhà." Lâm Hạ ôm đầu Đại Mao, an ủi nó. Lâm Hạ đoán liền biết Đại Mao vì cái gì cảm xúc hạ xuống, bởi vì Cẩm Quyên từ lúc đem Đại Mao đưa tới liền không có quay lại đây xem nó. Bất quá Lâm Hạ biết, bọn họ thật sự có việc bận rộn. . Truyện Teen Hay

"Gâu gâu......" Đại Mao thật lâu không có nhìn thấy chủ nhân, tâm tình tự nhiên không tốt, tuy rằng nó mỗi ngày ở sủng vật cửa hàng sống rất tốt.

"Đừng khổ sở, nói không chừng bọn họ hôm nay liền tới đấy." Lâm Hạ chỉ là an ủi Đại Mao, không nghĩ tới Cẩm Quyên thật đúng là hôm nay đến đây.