Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 118



Uống xong nước trái cây, Cục Bột Trắng ghé vào bàn làm việc nhìn Đường Ân Lãng làm việc. Đường Ân Lãng đang xử lý một ít văn kiện, hiệu suất làm việc của hắn rất cao, không bao lâu một phần lại một phần văn kiện đã bị hắn đặt qua một bên.

"Ngao ô!" Ba ba, bá đạo tổng tài chính là làm việc như vậy! Cục Bột Trắng hưng phấn lúc lắc cái đuôi, tổng tài trong phim thần tượng chính là làm việc như vậy, cha nhóc quả nhiên là bá đạo tổng tài.

"Có phải rất đẹp trai không con?" Lâm Hạ buồn cười hỏi Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" Rất đẹp trai nha! Cục Bột Trắng phe phẩy cái đuôi thưởng thức tư thế oai hùng của Đường Ân Lãng, cha nhóc soái như vậy, khẳng định An An sau này cũng rất đẹp trai.

Được bạn đời cùng ấu tể khen khiến khoé miệng Đường tổng tài hơi hơi gợi lên, trong mắt là ý cười nồng đậm không hòa tan được, "Chờ lát nữa muốn ăn cái gì? Có thể gọi cơm hoặc đi nhà ăn ăn."

"Đi nhà ăn đi." Lâm Hạ trả lời, khó có được một lần tới đây, không đi nhà ăn cảm thụ một chút thì quá lãng phí.

"Ừ." Đường Ân Lãng gật đầu. Hiện tại cách lúc ăn cơm còn khoảng một tiếng, Đường Ân Lãng sợ Cục Bột Trắng nhàm chán nên đã cho Cục Bột Trắng dùng máy tính của mình xem video chơi trò chơi.

"Chúng ta đi thôi." Nửa giờ sau, Đường Ân Lãng xử lý hết phần văn kiện cuối cùng trên bàn, hắn đứng dậy hoạt động một chút cổ cùng cánh tay.

"Ngao ô?" Cha ơi, chúng ta đi ăn cơm hả? Cục Bột Trắng nhìn thời gian rồi lại nhìn nhìn máy tính, một bộ dáng không nghĩ rời đi máy tính. "Ngao ô!" Còn chưa tới 12 giờ, không thể ăn cơm trưa!

"12 giờ nhà ăn sẽ rất nhiều người, chờ ăn xong lại trở về chơi đi." Đường Ân Lãng sờ sờ đầu Cục Bột Trắng, một tay tắt máy tính đi. Đường Ân Lãng đi ăn sớm nửa tiếng, chủ yếu là vì không muốn khiến cho bọn họ bị "vây xem". Tuy rằng không ai dám quang minh chính đại mà nhìn, nhưng trộm ngắm khẳng định không thể thiếu.

"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng nhìn thoáng qua màn hình máy tính đen xì, chỉ có thể đồng ý, sau khi trở về lại chơi cũng được.

Lâm Hạ không đành lòng nói cho Cục Bột Trắng, cơm nước xong bọn họ liền phải đi trở về cửa hàng. Lâm Hạ thực tự tin, Cục Bột Trắng sẽ lựa chọn cùng anh quay về cửa hàng thú cưng.

Đi vào nhà ăn, mới chỉ có lác đác được vài người. Trừ bỏ nhân viên nhà ăn làm việc ở ngoài, cũng chỉ có hai nhân viên đi ở phía trước. Hai người đi song song, mặc cùng loại quần áo. Thân trên là áo thun màu đen, phía dưới là quần jean.

Trang phục tình nhân? Hay là đồng phục công ty? Lâm Hạ dùng ánh mắt hướng Đường Ân Lãng dò hỏi, Đường Ân Lãng ngầm hiểu, chỉ chỉ quần áo hắn cùng Lâm Hạ.

Ồ, hoá ra là đồ tình nhân! Lâm Hạ đã hiểu, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng cũng là đồ đôi, nhưng đồ của bọn họ không rõ ràng, không phải thiết kế giống nhau như đúc, mà là màu sắc tương xứng với nhau.

Có người nói, cảnh giới cao nhất của đồ tình nhân không phải ăn mặc giống nhau như đúc, nhìn không ra đồ tình nhân mới là đồ đôi cảnh giới cao nhất. Tuy rằng thoạt nhìn không giống nhau, nhưng trang phục phối hợp lại có thể xảo diệu xứng ở bên nhau.

Cho nên khi Lâm Hạ nhìn thấy hai chàng trai ăn mặc giống nhau, sẽ nhịn không được đoán này có phải hay không là đồng phục thống nhất của công ty......

Đột nhiên, hai chàng trai phía trước dừng lại cầm khay, tự đi khu đồ ăn lấy cơm cho mình. Nhà ăn là hình thức tự phục vụ, ăn nhiều lấy nhiều ăn ít lấy ít, thức ăn không tồi.

Hai chàng trai tự lấy của mình, hoàn toàn không có giao lưu gì với nhau. Lấy xong sau đó hai người tìm vị trí ngồi xuống, vùi đầu ăn uống.

"Muốn ăn cái gì thì chọn đi." Đường Ân Lãng thấy Lâm Hạ nhìn nam nhân khác, mày nhăn lại.

"Được." Lâm Hạ hoàn hồn, cầm khay đi lấy.

"Ngao ô!" Thật nhiều đồ ăn ngon! Nơi ánh mắt Cục Bột Trắng ghé thăm đều là đồ ăn, thật nhiều thịt thịt làm nhóc không dời mắt được. Trừ bỏ thịt thịt, còn có bánh kem cùng kem.

"Muốn ăn cái gì cha giúp con lấy." Đường Ân Lãng nâng khay hỏi Cục Bột Trắng.

"Ngao ô......" An An muốn cái này cái kia......

Đường Ân Lãng giúp Cục Bột Trắng lấy xong đồ ăn, Lâm Hạ cũng lấy xong, hai người đem đồ ăn đặt lên bàn ăn sau đó Đường Ân Lãng mới đi lấy đồ ăn cho mình. Cục Bột Trắng tuy rằng thực thèm, nhưng nhóc cố chịu đựng chảy nước miếng xúc động chờ Đường Ân Lãng trở về, ngoan ngoãn đến làm người đau lòng.

Lâm Hạ ngồi ở ngay sau hai nam nhân mặc đồ đôi, vừa lúc có thể nhìn thấy mặt một trong hai người đó. Cậu trai kia mang mắt kính gọng màu đen, biểu tình có chút ngốc ngốc, máy móc nhai đồ ăn trong miệng.

"Làm sao vậy?" Một người khác dừng chiếc đũa, nhìn về phía hắn.

"Không muốn ăn."

"Uống nước ấm?" Lâm Hạ đang dựng lỗ tai nghe lén giựt giựt khóe miệng.

"Ừ." Cậu trai kia tán đồng cái đề nghị này, chàng trai nói uống nước ấm đứng dậy giúp cậu trai kia lấy nước ấm. Nước ấm rót trở lại, cậu trai không muốn ăn thổi thổi sau đó uống sạch.

"Có tốt hơn chút nào chưa?" Chàng trai đi lấy nước không có ngồi xuống, đứng ở một bên chờ người kia uống nước. Nhìn thấy người kia lắc đầu, cậu trai này lại cầm lấy ly nước đi rót nước ấm tiếp.

"Đang nhìn cái gì đấy?" Đường Ân Lãng trở về thấy Lâm Hạ vẻ mặt kinh ngạc nhìn bàn phía trước.

"Không có gì." Lâm Hạ lắc đầu, giúp Cục Bột Trắng gắp đồ ăn.

"Ngao ô!" An An muốn ăn! Cục Bột Trắng ngồi ở trên ghế, chờ Lâm Hạ đút cho nhóc. Đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm một bàn tràn đầy đồ ăn trước mặt, Cục Bột Trắng mở ra miệng rộng, quyết tâm muốn đem tất cả đồ ăn đều tiêu diệt, An An sẽ không lãng phí lương thực!

Lâm Hạ vừa đút cho nhóc vừa ăn, còn không quên chú ý động tĩnh của bàn phía trước. Cậu trai không thoải mái lại uống lên một ly nước ấm, sau đó bọn họ tiếp tục ăn cơm. Bất quá tốc độ bọn họ ăn cơm được đẩy nhanh hơn, vội vàng ăn xong rồi cầm chén đũa rời đi.

"Khụ khụ!" Đường Ân Lãng không vui, Lâm Hạ luôn nhìn chằm chằm người khác, chẳng lẽ một đôi tình lữ kia so với hắn còn dễ nhìn hơn à? "Người đã đi rồi."

"...... Em chỉ là tò mò." Lâm Hạ giơ tay xoa xoa mồ hôi lạnh căn bản không tồn tại, "Hình thức bọn họ ở chung rất...... thú vị." Kỳ thật, hình thức bọn họ ở chung làm Lâm Hạ có một loại cảm giác kỳ quái, nhưng lại mạc danh hài hòa, cũng nói không nên lời là vì nguyên nhân gì.

"Bọn họ đều là trình tự viên, lấy tư duy ngành kỹ thuật ở chung." Bọn họ là đôi tình nhân chuyên ngành kĩ thuật trong công ty không người không biết không người không hiểu, ai cũng chưa nghĩ đến hai nam nhân ngành kỹ thuật cứ như vậy ở bên nhau.

"Hai người đều là ngành kỹ thuật?" Lâm Hạ có chút chấn kinh rồi, trên mạng có truyện cười của ngành kỹ thuật truyền khắp nơi, tựa hồ nam nhân ngành kỹ thuật tính cách cùng đặc điểm đều là giống nhau. Bọn họ lý tính lớn hơn cảm tính, logic cường đại, còn có chính là khuynh hướng thẳng nam.

"Bọn họ đều là nam nhân điển hình của ngành kỹ thuật, tính cách rất giống, mọi người đều rất tò mò bọn họ là như thế nào đến với nhau." Đường Ân Lãng nghe bát quái nhiều, đối với tình huống của đôi tình nhân này cũng là nghe nhiều nên thuộc.

"Trách không được cảm giác quái quái." Khó trách Lâm Hạ cảm thấy bọn họ giống cùng loại người, không chỉ có ngoại hình giống, hành vi cũng có chỗ tương tự.

"Mấy ngày hôm trước sinh nhật Trương Dương, công ty tổ chức party cho hắn thì hắn mới nhớ tới là sinh nhật mình, bạn trai hắn cũng quên mất." Đường Ân Lãng nhàn nhạt mà nói.

"Đúng vậy, nam nhân không thế nào nhớ rõ ngày kỷ niệm." Không nhớ được ngày kỷ niệm là đặc điểm lớn của nam nhân ngành kỹ thuật, bọn họ không quá coi trọng này đó. Bất quá Lâm Hạ không giống, anh sẽ nhớ rõ ngày kỉ niệm, đặc biệt là sinh nhật Cục Bột Trắng. Qua mấy tháng nữa, bảo bối của anh sẽ đến sinh nhật hai tuổi.

"Khụ!" Đường Ân Lãng xấu hổ một chút, hắn cũng là không quá nhớ rõ ngày kỷ niệm. "Sau đó bạn trai tặng lễ vật bổ sung, em có thể đoán xem xem."

"Đưa hoa!" Lâm Hạ không hề nghĩ ngợi, bạn đại học của anh cùng bạn cùng phòng đưa bạn gái nhiều nhất chính là hoa hồng, nếu là anh cũng sẽ suy xét đưa hoa, đưa hoa nhiều lãng mạn.

"Không phải." Đường Ân Lãng khẽ lắc đầu, "Chính hắn viết một trình tự, trình tự vận hành trên máy tính Trương Dương xuất hiện sinh nhật vui vẻ."

"Ha ha ha!" Lâm Hạ không nhịn cười nổi, "Loại lãng mạn này em từ chối hiểu!"

"Nghe nói bọn họ giao lưu chính là dùng số hiệu, nói cái gì chỉ có chính bọn họ biết." Đường Ân Lãng tiếp tục nói.

"Cái này thực lợi hại." Dùng số hiệu giao lưu, loại phương thức đưa tình này rất đặc biệt.

"Khả năng hai người đó đều là người ít nói, bọn họ rất ít cãi nhau, nếu có mâu thuẫn bọn họ là thông qua trò chơi pk tới quyết định đúng sai, người thua xin lỗi."

"Thật là lợi hại." Lâm Hạ tán thưởng, "Bất quá nếu có một người vẫn luôn thắng thì làm sao bây giờ?"

"Cái này anh cũng không biết." Đường Ân Lãng không có cố chú ý bọn họ, cũng chỉ biết một ít.

"Ngao ô!" Ba ba, ăn cơm cẩn thận! Cục Bột Trắng dùng cái đuôi cọ cọ Lâm Hạ, ba ba chỉ lo nói chuyện phiếm không ăn cơm, An An muốn giám sát ba ba ăn cơm.

"Ừm ừm." Nghe vậy, Lâm Hạ cúi đầu ăn cơm, không ăn liền lạnh.

Ăn cơm xong, mấy người Lâm Hạ trở lại tầng cao nhất nghỉ ngơi. Bọn họ trở về vừa lúc đến giờ ăn cơm, một đại quân chờ ăn ùa vào nhà ăn. Lâm Hạ cảm thấy may mắn bọn họ đến ăn sớm, bằng không liền phải xếp hàng.

"Ngao ô!" Các ca ca tỷ tỷ muốn đi ăn cơm à! Cục Bột Trắng liếm một ngụm kem, vui vẻ thoải mái mà nói.

"Chúng ta chuẩn bị trở về." Lâm Hạ sờ sờ Cục Bột Trắng đầu.

"Ngao ô!" An An còn không có chơi đủ! Cục Bột Trắng tức khắc đáng thương vô cùng mà nhìn Lâm Hạ.

"Bằng không con lưu lại chỗ cha." Cục Bột Trắng ở chỗ này có ăn có uống có chơi, Lâm Hạ cũng yên tâm.

"Ngao ô......" Cục Bột Trắng vẻ mặt bi thương, loại nan đề này nên làm như thế nào.

"Không có việc gì, nghỉ ngơi xong lại trở về." Đường Ân Lãng khóe môi hơi hơi giơ lên, hắn có cái kế hoạch muốn thực hiện, kế hoạch thực hiện Cục Bột Trắng có thể ở chỗ này ở lâu một buổi chiều.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng liếm một miệng to kem, nhó muốn thừa dịp trước lúc trở về ăn nhiều mấy cái kem.

Lâm Hạ tính toán chơi một lát liền trở về, nhưng Cục Bột Trắng không muốn đi, Đường Ân Lãng cũng hy vọng anh ở lâu thêm chút. Lâm Hạ tâm mềm nhũn, quyết định ở chỗ này nghỉ trưa sau đó mới về.

Cục Bột Trắng chơi máy tính một hồi, liền ngáp, trong chốc lát liền nheo lại đôi mắt. Đường Ân Lãng đem Cục Bột Trắng đặt trên sô pha, sau đó đem cửa văn phòng khóa trái.

Lâm Hạ đang lật xem tạp chí đột nhiên cảm thấy sau lưng có một đạo tầm mắt nóng rát, Lâm Hạ quay đầu nhìn lại, phát hiện Đường Ân Lãng dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn mình.

Loại ánh mắt này Lâm Hạ quen thuộc thật sự, bên trong bao hàm dục vọng mãnh liệt đến dọa người. Nếu Đường Ân Lãng dùng loại ánh mắt này nhìn anh, như vậy mặt sau anh phỏng chừng phải dâng ra. Một lần ở bể bơi Đường Ân Lãng cũng dùng loại ánh mắt này nhìn anh, bất quá khi đó Đường Ân Lãng không thực hiện được.

"Đừng...... Đừng tới đây......" Đường Ân Lãng từng bước một đến gần, Lâm Hạ không tự chủ được lui ra sau. Tuy rằng bọn họ đã làm rất nhiều lần, nhưng Đường Ân Lãng như vậy thật sự rất dọa người!

"A......" Đường Ân Lãng cười nhẹ, vươn cánh tay thon dài đem Lâm Hạ giam cầm ở bàn trên bàn làm việc. "Văn phòng play, hửm?"

Âm cuối hơi hơi giơ lên có chứa từ tính làm Lâm Hạ mềm nhũn, thanh âm quá câu dẫn! Bất quá Lâm Hạ làm sao sẽ cứ như vậy dễ dàng bị câu dẫn?

"Không được, về nhà lại nói......" Lâm Hạ khẽ cắn môi cự tuyệt. Lâm Hạ làm loại chuyện này đều phải đơn độc đi một gian phòng khác, rất sợ đánh thức Cục Bột Trắng. Hiện tại Cục Bột Trắng liền ở ngay chỗ này, anh nào dám làm loại chuyện này. Hơn nữa, ở công ty làm loại chuyện này, thật là thực cảm thấy thẹn thùng.

"Khó được tới một lần, về sau khi nào tới đều nói không chừng. Bể bơi ăn không được, vậy thì ở văn phòng để anh ăn một lần." Đường Ân Lãng biết như thế nào đánh hạ Lâm Hạ, "Chúng ta vào bên trong đi, bên trong là giường anh cố ý chuẩn bị......"

Giường cùng phòng tắm đều là chuẩn bị cho Lâm Hạ, Lâm Hạ không thể nói đấy là lãng phí được. Phúc hắc Đường tổng tài khóe miệng gợi lên.

"Đã sớm chuẩn bị đi, không có tâm tư tốt đẹp gì mà......" Lâm Hạ trừng mắt nhìn Đường Ân Lãng một cái, bất quá Đường Ân Lãng chỉ xem như là đang làm nũng.

"Ừ, cho nên......" Đường Ân Lãng không nói tiếp, trực tiếp dùng miệng chặn môi Lâm Hạ......