Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 91: Lại thua rồi



"Chàng đang nói gì thế, thiếp đi đâu chứ?" Uông Vũ Hàm bị lời của hắn làm hồ đồ, chẳng lẽ, hắn tưởng nàng xuất cung, là muốn rời khỏi hắn sau.

"Vũ Hàm, nàng đừng không nói một tiếng liền rời khỏi ta được không? Nàng muốn đi Phong Thành giải sầu đúng không, ta đáp ứng nàng, ta đáp ứng cho nàng đi, chỉ cần nàng nhớ trở về là được rồi, nhớ rõ ta cùng Triệt Nhi, Tuyết Nhi đều ở đây chờ nàng là được rồi!" Độc Cô Thác cuối cùng cũng thỏa hiệp, hắn lại bại trước nàng rồi.

Uông Vũ Hàm thực sự không hiểu nỗi trong lòng hắn đến cùng là đang nghĩ cái gì, một hồi kiên trì không cho nàng đi, nay lại nói những điều không hiểu ra sao này với nàng.

"Chàng rốt cuộc làm sao vậy, thiếp thế nào cũng không đi, chàng khỏi cần phải khó xử, sau này mỗi ngày thiếp sẽ chỉ ở bên cạnh Triệt Nhi, Tuyết Nhi, tự mình chăm sóc chúng nó!" Đẩy thân thể ôm chặt nàng ra, nhưng Độc Cô Thác ôm rất chặt, nàng cố gắng một hồi, nhưng không thể tách khoảng cách giữa bọn họ ra được.

Trong đại sảnh rộng như vậy, chỉ có hai bọn họ ôm chặt nhau, Độc Cô Thác trước sau ôm siết lấy người nữ tử hắn yêu, sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay, nàng sẽ biến mất không còn bóng dáng.

"Vũ Hàm, đừng trừng phạt ta, nàng có biết, sau khi ta nghe tin nàng xuất cung, trong lòng có bao nhiêu khẩn trương, bao nhiêu nóng vội không? Ta biết đêm qua là ta không khống chế được tính khí của mình, lớn tiếng với nàng, ta biết ta sai rồi, nhưng ta sợ nàng đi rồi liền rời xa ta, không quay lại bên cạnh ta, không cần con chúng ta nữa!" Tiếng nói của hắn bắt đầu có chút khàn khàn, còn mang theo cảm giác nghẹn ngào, khiến Vũ Hàm nhất thời ý thức được mình đã làm gì.

"Thiếp... Thiếp... Thác..." Trong chốc lát, nàng không biết nên trả lời hắn như thế nào, chỉ có thể nắm cánh tay hắn, quay lại ôm lấy thân hình hơi run rẩy của hắn.

Nhận được sự đáp lại của nàng, Độc Cô Thác vui vẻ như có được trân bảo, không ngừng kêu tên của nàng... Vũ Hàm... Vũ Hàm...!

"Thiếp ở đây, chàng không cần gọi nữa, để người ta nghe được không tốt!" Tích tụ trong lòng chậm rãi tan ra, tâm tình của nàng cũng khôi phục rất nhiều.

"Vũ Hàm, ta muốn hôn nàng!" Lới lỏng khoảng cách giữa hai người, Độc Cô Thác nhìn Vũ Hàm trước mắt có chút tiều tụy, nhẹ giọng mở miệng cầu xin nàng.

Uông Vũ Hàm ngẩn người, cử chỉ thân mật vậy, hắn trước đây nào có khiếm tốn nhã nhặn hỏi qua nàng, thế này khiến nàng có chút bất ngờ, chẳng lẽ trận cãi nhau hôm qua, khiến cho hắn triệt để thay đổi sao?

"Thác, chàng làm sao vậy? Trước kia chàng sẽ không trưng cầu ý kiến thiếp như vậy, vì sao hiện giờ...?" Vũ Hàm muốn nói lại thôi, nàng cảm giác Thác thay đổi, đều là vì sự lạnh nhạt của nàng tối hôm qua.

Đôi mắt hàm tình của Độc Cô Thác nhìn nàng, ôn nhu nói với nàng: "Ta muốn đối với nàng tốt hơn trước kia, như vậy, nàng sẽ không giận ta, sẽ không để ý tới ta, càng sẽ không rời khỏi ta nữa, đúng không?"

Nghe thế, hốc mắt Vũ Hàm đột nhiên đỏ lên, nước mắt to như hạt đậu rơi như mua xuống, Độc Cô Thác sợ tới mức nhất thời tay chân luống cuống, đành phải cúi đầu hôn lên khóe mắt nàng, hôn đi nước mắt trên má nàng.

"Ô ô ô ~~~~ Thác, thiếp không đi, thiếp không đi nữa, thực xin lỗi, là thiếp ích kỷ, ỷ vào sự yêu mến của chàng với thiếp, mỗi lần đều làm mọi cách gây khó dễ cho chàng, thực xin lỗi... Sau này thiếp không đi nữa... Thực xin lỗi..." Rúc vào người hắn, nước mắt giống như đập nước, liều mạng trào ra ngoài, còn làm ướt vạt áo của hắn.

"Vũ Hàm... đừng khóc, xin nàng đừng khóc nữa được không, nàng cũng biết nước mắt của nàng chảy xuống là chảy vào đâu mà, toàn bộ chúng đều chảy vào trong tim ta, làm ta cảm giác mình ti bỉ ích kỷ lắm!" Bất kỳ một người nam nhân nào cũng không chịu nổi người mình yêu rơi lệ trước mình, nhát là người nam nhân giống như hắn, nhìn thấy nước mắt của nàng, trái tim thật giống như bị buộc đau.

Đem mặt vùi vào trong ngực của hắn. Rất lâu sau đó, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt Độc Cô Thác phiền muộn, hắn lại khiến Vũ Hàm thương tâm như thế, còn nói cái gì mà sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất, thì ra, hắn vần là làm không được.

Trên xe ngựa, Vũ Hàm tựa vào trong lồng ngực của hắn, Độc Cô Thác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy của nàng, đau lòng đến cực điểm hỏi: "Vũ Hàm, ngày mai khi nào xuất phát? Đêm qua có phải ngủ không ngon không?, nhìn sắc mặt nàng tiều tụy không ít, đợi lát nữa trở về nhất định phải nghỉ ngơi một hồi."

"Xuất phát? Muốn đi đâu?" Không rõ hắn đang nói cái gì, Vũ Hàm nghi hoặc xoay người nhìn về phía hắn.

"Ngày mai nàng không phải cùng Hình Giai Lạc đi Phong Thành sao? Chẳng lẽ không phải ngày mai sao?" Độc Cô Thác mặc dù không muốn, nhưng vì nàng có thể vui vẻ, vẫn đành buông tay để nàng đi.

"Không muốn, thiếp tính không đi nữa, ngày hôm qua chàng nói rất đúng, là thiếp rất ích kỷ, là thiếp không quan tâm đến cảm nhận của chàng và con, Triệt Nhi cùng Tuyết Nhi còn nhỏ, cho dù là đi nửa tháng, nhưng chúng vẫn cần thiếp chăm sóc!" Tối hôm qua nàng đã hiểu rõ, cho nên ngày hôm nay xuất cung để nói cho Giai Lạc.

Lời của nàng khiến hai mắt Độc Cô Thác tỏa sáng, nhưng từ biểu tình trên mặt nàng, hắn biết, nàng vẫn không vui, tuy rằng người ở lại cạnh hắn, nhưng trong lòng của nàng, cũng sẽ theo sau đoạn đường Hình Giai Lạc đi đến Phong Thành quốc.

"Vũ Hàm, đều tại ta năm nay bận rộn, vẫn không mang nàng đi ra ngoài du lịch, ngay hôm qua là ta quá kích động mới nói những lời làm tổn thương nàng như vậy, nàng tha thứ cho ta, không giận ta được không? Ta đồng ý cho nàng đi Phong Thành, nhưng ta có điêu kiện, nhất định phải để Diệp Đỉnh cùng ám vệ bảo hộ toàn bộ hành trình của nàng, Tử Nhan cùng Tử Tâm cũng phải đi cùng nàng, có các nàng chăm sóc nàng, ta mới có thể yên tâm, còn có một điều, không được ở riêng cùng Hình Ngạo Thiên, ta muốn mỗi ngày nàng phải viết một tín hàm dùng bồ câu đưa tin về, cho ta biết mỗi ngày nàng đều nhớ ta, được không?" Độc Cô Thát liền mạch nói ra yêu cầu, khiến Vũ Hàm nghe mà đau cả đầu.

"Thác, thiếp vẫn là không nên đi, ở lại bên cạnh chàng là được rồi!" Xoay người quay trở lại tư thế vừa rồi, điều kiện của hắn như vậy, tở rõ chính là lo lắng cho nàng, biến đổi cách giám thị nàng.

"Điều này... Vũ Hàm, nàng biết trong lòng ta có điều cố kỵ, nàng lại không ở bên cạnh ta, ta đương nhiên sẽ suy nghĩ lung tung, nàng có thể hiểu cho cảm nhận của ta một chút được hay không, ta muốn cho nàng mỗi ngày ở cùng ta đều vui vẻ khoái hoạt, không muốn nàng cảm thấy Vương cung này là một nhà giam, là một nhà giam hoa lệ trói chặt tự do của nàng!" Cầm tay nàng, khuôn mặt áp vào mặt nàng, nhẹ giọng nỉ non – mặc kệ quyết định của nàng như thế nào, lập trường của ta vĩnh viễn đều lấy nàng cùng con đặt lên trước.