Bảo Bối Vương Phi Của Thất Vuơng Gia

Chương 31: (kết thúc)



Sau khi về cung thì Hoàng Quân tìm tiểu Hồng nói nhỏ chuyện gì đó rồi mở cửa vào phòng.
– Két – Chàng mở cửa và cứ tưởng rằng sẽ thấy nương tử nhà mình tươi cười ra chào đón mình nhưng mà chàng đang nhìn thấy cảnh gì thế này?
Nàng đang cầm con dao nhỏ định cứa cổ tay mình đó! Đáng giận thật! Nàng đây là không muốn sống nữa sao hả?
– Nàng đang làm cái gì vậy hả – Chàng hét, chàng thấy máu toàn thân của mình đều chảy lên đầu cả rồi.
– Keeng – Tiếng con dao rơi xuống đất, nàng nói:
– Chỉ có cách này mới làm chàng buông tay thiếp thôi, “hic…”.
– Tốt, tốt, thật sự rất tốt, vậy thì chúng ta sẽ chết chung – Rồi chàng cầm con dao lên.
– Huhu… đừng mà – Bích U ngăn cản chàng và òa khóc.
– Chẳng phải nàng muốn chết lắm sao? Nàng làm vậy thì có nghĩ đến ta không, ta sẽ sống như thế nào nếu như không có nàng đây hả – Hoàng Quân hoảng sợ nghĩ nếu như chàng mà chậm thêm chút nữa thì nàng đã… mới nghĩ đến đó mà làm tâm chàng thật đau.
– Huhu… thiếp xin lỗi, thiếp sai rồi – Nàng khóc và chỉ biết lặp lại những từ này.
– Ngoan, đừng khóc, hãy tin ta được không – Hoàng Quân thấy mình sắp bị điên rồi, rõ ràng là nàng đã làm sai nhưng chàng lại không dám nói nặng lời với nàng.
– Bẩm vương gia, cháo tổ yến đã nấu xong – Tiểu Hồng bưng tô cháo vào và nói.
– Ừ! Đưa đây cho ta – Hoàng Quân cầm tô cháo và quay lại nói với Bích U:
– Nào, nàng ăn đi cho khỏe – Rồi chàng múc từng muỗng đúc cho nàng ăn.
Nhìn vương phi ăn từng muỗng từng muỗng mà mắt của tiểu Hồng lóe lên, vương gia định làm gì sao, mà không đâu, chắc vương gia muốn làm cho vương phi nghỉ ngơi thật tốt đó mà vì nhìn vương phi giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào vậy. Ừ! Nàng nghĩ chắc là vậy đó.
**************
Tối đó, cung của thất vương gia cháy lớn làm kinh động đến mọi người.
– Nhanh, nhanh, vương gia và vương phi còn đang ở bên trong – Thuận Đức vừa tạt nước vừa hét.
– Bằng mọi giá phải cứu được chúng – Thục phi nương nương nói thật lớn.
Vì lửa cháy quá lớn nên nửa canh giờ sau mới được dập tắt, trong phòng ngủ của họ phát hiện ra hai người, một nam một nữ, tất cả mọi người đều cho rằng đó là phu thê thất vương.
– Huhu… những đứa con của đáng thương của ta – Thục phi òa khóc, rồi bà quay lại hét với Thành hoàng đế:
– Bây giờ thì ngài đã hài lòng rồi chứ, Bích U đã làm gì nguy hại đến Đại Sở của ngài chưa – Bây giờ nhìn bà giống như con thú bị thương và đang tỏa ra hơi thở tuyệt vọng.
– Trẫm… – Thành hoàng đế á khẩu, chẳng lẽ ông đã sai thật rồi sao?
Thúy Ngọc và Thúy Bình đỡ Thục phi nương nương về cung của bà, đến lúc không có người thì Thục phi mới mở bức thư mà Hoàng Quân đã để lại cho bà.
Nếu như lúc nãy bà khóc vì đau lòng thì bây giờ bà lại khóc vì vui mừng nhưng và cũng không hối hận vì lúc nãy đã mắng Thành hoàng đế đâu, ai bảo lão già kia hồ đồ mà nghe theo lời của gian thần, hừ…

– Ưm – Bích U dần dần mở mắt ra.
– Nàng tỉnh rồi, nàng có mệt không – Chàng dịu dàng đỡ nàng ngồi dậy.
Bích U lắc đầu, sau đó nàng nhìn xung quanh thì phát hiện gian phòng này thật xa lạ nên hỏi:
– Chúng ta đang ở đâu vậy?
– Chúng ta đang ở ngoài cung, từ nay sẽ không có ai có thể chia rẽ chúng ta được nữa – Hoàng Quân ôm nàng vào lòng và hôn lên mái tóc của nàng.
Thấy nàng đang mờ mịt không hiểu gì cả thì chàng nói:
– Ta đánh thuốc mê vào nàng và đưa nàng bí mật xuất cung, trước khi đi, ta bắt hai tử tù đang chờ ngày xử trảm giả làm chúng ta và cho phóng hỏa căn phòng, từ nay không còn thất vương gia và thất vương phi nữa rồi.
– Huhu… chàng là đồ ngốc, tại sao vì thiếp mà chàng lại buông tha tất cả chứ, huhu… – Nàng bật khóc.
– Đừng khóc, nàng là bảo bối của ta, chúng ta hãy vui vẻ sống thật tốt nhé – Chàng lau nước mắt cho nàng nhưng nàng càng khóc nhiều hơn làm chàng luống cuống.
– Từ nay chúng ta sẽ đi khắp nơi làm một đại hiệp được không – Chàng cười hì hì và nhấn mạnh hai chữ đại hiệp làm nàng vừa bực mình vủa buồn cười.
– Chàng dám cười nhạo thiếp ư – Nàng véo nhẹ chàng làm cho cho phải thấp giọng xin tha.
Đùa giỡn đủ rồi, Bích U nói:
– Xin lỗi chàng vì thiếp mà chàng buông bỏ tất cả.
– Ai… thật bội phục cái đầu nhỏ của nàng, nếu như không có nàng thì ta không biết mình sống tiếp như thế nào nữa nên nàng đừng để trong lòng được không – Chàng thâm tình nói.
– Thiếp yêu chàng – Nàng nghĩ rằng chắc là kiếp trước mình làm vô số chuyện tốt nên kiếp này mới được gặl chàng.
– Đời đời, kiếp kiếp không đổi – Chàng ôm nàng vào lòng, đây là lời hứa mà chàng muốn nói với nàng.