Bảo Bối Vương Phi Của Thất Vuơng Gia

Chương 30



Ngây ngốc ở Đại Chiêu được nửa tháng, đã đến lúc họ quay về rồi.
– Phụ thân nhớ giữ gìn sức khỏe, con gái phải đi rồi, “hic…” – Bích U nghẹn ngào nói.
– Ừ! Con cũng vậy – Hốc mắt của Quý thượng thư đỏ lên rồi ông quay lại nói với Hoàng Quân:
– Xin vương gia hãy chăm sóc cho U nhi.
– Vâng – Chàng gật đầu rồi chàng đưa nàng lên xe ngựa.
– Nàng buồn lắm phải không, dựa vào ta mà khóc đi – Chàng ôm nàng vào lòng, tuy rằng luyến tiếc nàng khóc nhưng chàng càng sợ nàng sẽ để trong lòng mà sinh bệnh mất.
– Ô… ô… – Nàng khóc được một lúc lâu thì mới bình tĩnh lại và nói:
– Cảm ơn chàng.
– Thay bằng ba chữ khác đi – Chàng nói đùa.
– Thiếp yêu chàng – Nàng nói thật nhỏ nhưng chàng cũng nghe được nên khóe môi chàng cong lên một độ cong đẹp mắt.

Hoàng cung nước Đại Sở…
– Nương nương, nương nương, thất vương gia và thất vương phi đã về rồi, họ đang đi về phía này ạ – Thúy Ngọc bẩm báo.
– Vậy hả – Thục phi nói, bà cũng rất nhớ bọn họ nên khi nghe Thúy Ngọc bẩm báo thì rất vui.
– Quân nhi, U nhi xin thỉnh an mẫu phi – Hoàng Quân và Bích U đồng thanh nói.
– Nào, nào, các con đứng lên đi – Thục phi nương nương đỡ họ đứng lên.
– Hìhì… con thật là nhớ mẫu phi – Bích U cười khanh khách và nói, chọc cho Thục phi nương nương vui vẻ một trận.
– Con bé này thật là dẻo miệng quá đi – Thục phi nương nương mắng yêu, bà rất tự hào về nàng.
Hai người ngồi chơi được một lát thì Thục phi đuổi họ vẻ nghỉ ngơi.
********
Tại Dưỡng tâm điện…
– Cái gì? Những điều ngươi nói là sự thật – Thành hoàng đế quát.
– Vâng, những điều thần nói đều là sự thật, mong hoàng thượng minh giám – Một người quỳ xuống đất và nói.
– Mong hoàng thượng lấy quốc gia, xã tắc làm trọng – Thái độ của Thừa tướng thật thành khẩn, vẻ mặt của ông ta đều viết lên hai chữ “nghiêm túc”.
– Lý Lâm – Thành hoàng đế gọi.
– Vâng, có thần – Trưởng thị vệ chạy vào.
– Đem năm mươi thị vệ đến cung thất vương gia bắt gian tặc của Đại Chiêu.
– Xin hỏi hoàng thượng gian tặc là ai ạ – Trưởng thị vệ hơi khó hiểu.
– Là thất vương phi, thế nào, ngươi không đi – Thàng hoàng đế hỏi lại.
– Thần không dám – Rồi ông quay ra.
Lúc này, Thừa tướng vui như mở cờ trong bụng, ông không ngờ mình nắm được thóp của thất vương gia.
Đúng vậy, tên lính đang quỳ dưới đất kia chính là người mà năm đó định cưỡng bức Bích U.
******
– Vương gia, vương gia, Lý đại nhân đem người đến bắt vương phi, ông ấy nói vương phi là… gian tặc của Đại Chiêu – Thuận Đức chạy vào bẩm báo.
– Oanh – Trong đầu hai phu thê họ vang lên một tiếng nổ.
– Không sao đâu, nàng đừng lo – Chàng an ủi nàng va theo Thuận Đức ra đại sảnh.
– Các ngươi đây là tạo phản sao – Hàn khí tỏa ra xung quanh chàng làm mọi người run sợ.
– Bẩm vương gia, đây là lệnh của hoàng thượng, xin vương gia giao người – Lý Lâm nói.
– Ta không giao, nếu như các ngươi muốn bắt người thì phải bước qua xác ta – Hoàng Quân hét.
Lý Lâm và mọi người đều run lên, họ cảm thấy khổ không thể tả, ai… thôi, đành quay về bẩm báo hoàng thượng để ngài ấy tự nghĩ cách.
Sau khi mọi người lui xuống hết thì Bích U nói:
– Chàng giao thiếp cho phụ hoàng đi thôi.
– Không có ai có quyền chia rẽ chúng ta cả – Chàng ôm nàng vào lòng.
– Thiếp không muốn vì thiếp mà chàng chống đối phụ hoàng, huhu…
– Đừng lo, ta sẽ đi tìm phụ hoàng để nói rõ mọi chuyện, nãy giờ nàng cũng mệt rồi, để ta dẫn nàng đi nghỉ – Chàng vuốt tóc nàng.
– Ô… ô… chàng hãy hưu thiếp đi, ô… ô… – Nàng lui ra.
– Chẳng lẽ nàng không tin ta ư, ngoan, mọi việc cứ giao cho ta – Rồi chàng dẫn nàng vào phòng, chờ nàng ngủ say rồi chàng mới đi gặp Thành hoàng đế nhưng ông từ chối không gặp.
Hoàng Quân cười châm chọc, xem ra ông để ý giang sơn của ông hơn là hạnh phúc của chàng, chẳng lẽ tình thương của ông dành cho chàng đều là giả sao?
Nghĩ đến đây thì tâm của chàng đã lạnh ngắt nhưng mặc kệ có xảy ra chuyện gì đi nữa thì chàng cũng kiên quyết bảo vệ nàng rồi chàng đến cung của Thục phi nương nương.
– Quân nhi bất hiếu, xin mẫu phi tha tội – Chàng quỳ xuống trước mặt Thục phi vì chàng đã nghĩ ra cách cứu Bích U rồi.
– Đừng làm vậy, mau đứng lên đi – Thục phi đỡ chàng đứng lên.
– Đã từ lâu rồi con thật sự chán ghét cuộc sống ngươi lừa ta gạt ở trong cung – Chàng nói.
– Con đừng lo cho ta, hãy làm những việc mà con muốn đi – Thục phi nói nhưng hốc mắt của bà đã đỏ hoe, bà thật sự không muốn xa chàng nhưng nếu như chàng được hạnh phúc thì bà cũng rất vui.
– Cảm ơn mẫu phi đã hiểu cho con, xin người hãy bảo trọng – Chàng khấu đầu trước bà, hốc mắt của chàng cũng đỏ lên.
Mặc dù có chút luyến tiếc mẫu phi nhưng chàng sẽ không hối hận khi chọn con đường này.