Bảo Bối Vương Phi Của Thất Vuơng Gia

Chương 29



Trên đường về U Lan viên thì Bích U gặp Gia Linh, Gia Linh làm ra vẻ mặt vô cùng ủy khuất và nói:
– Tỷ tỷ thật là nhớ muội, ta muốn nói chuyện với muội nhưng vương gia lại không cho, bây giờ ngài ấy không ở đây nên muội có thể nói chuyện với ta được không?
– Được – Nàng cũng muốn xem trong hồ lô của Gia Linh bán thuốc gì, còn về lời nàng ta thì nàng không hề tin nửa chữ đâu!
Trong lòng Gia Linh mừng rỡ, nàng ta tìm chuyện nói với Bích U, chẳng mấy chốc mà họ đến bên hồ nước.
– Ta luôn nhớ muội, muội có thể dẫn ta đến Đại Sở được không? Đến lúc đó, tỷ muội của chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau mà – Gia Linh mỉm cười và nói.
Bích U cười lạnh trong lòng, đây là nàng ta đánh chủ ý lên vương gia nhà mình đây mà!
– Cảm ơn tỷ tỷ đã quan tâm đến muội nhưng muội không thể dẫn tỷ theo – Chuyện cười, nàng không ngốc thế đâu!
– Ta nói này, ta và ngươi là tỷ muội hầu hạ một phu quân thì có gì không tốt hả? Không có ta thì thất vương gia cũng lập người khác làm thiếp thôi, đến lúc đó thì ngươi sẽ rất thảm, hừ… – Khi nghe Bích U cự tuyệt thì nàng ta cũng lộ ra “bộ mặt” của mình.
– Tỷ yên tâm, phu quân của ta sẽ không bao giờ lập thiếp – Bích U mỉm cười ngọt ngào khi nghĩ đến phu quân nhà mình, rồi nàng định quay đi nhưng không ngờ Gia Linh lại đẩy nàng xuống hồ nước.
Nhìn Bích U vùng vẫy trong nước mà Gia Linh thật hả hê rồi định quay đi nhưng nàng ta thấy có một người bay trên mặt nước và cứu Bích U lên bờ. Đáng giận thật! Là ai đã làm hỏng kế hoạch của nàng vậy chứ!
Lại nói, khi Hoàng Quân đến thư phòng gặp Quý thượng thư thì mớ biết là ông không có người đi gọi chàng, chàng mới hiểu ra rằng có người cố ý tách chàng khỏi Bích U, và sợ rằng bây giờ nàng đang gặp nguy hiểm nên sai người tìm nàng khắp nơi, còn chàng thì quay về U Lan viên xem thử nàng đã về chưa.
Khi thấy Bích U đang vùng vẫy dưới nước mà Gia Linh đứng trên bờ với vẻ mặt đầy hả hê thì tâm chàng run lên và vận công cứu Bích U lên.
Nhìn Bích U nhắm mắt thì trong lòng chàng hoảng sợ rằng đôi mắt đó sẽ không bao giờ mở ra nữa, chàng cũng hận chính mình là tại sao lại không tin vào trực giác của mình chứ
– U U, nàng đừng làm ta sợ, mở mắt ra nhìn ta đi, ta sai rồi, tại sao lúc ấy lại không đưa nàng về chứ – Hốc mắt của chàng đã ẩm ướt, rồi chàng quay lại và hét:
– Thuận Đức, mau đi tìm đại phu.
Nghe tiếng hét làm cho Thuận Đức, Quý thượng thư và một số gia nhân chạy đến.
– Khụ… khụ…
– U U, nàng tỉnh rồi, nàng làm ta thật lo lắng – Chàng ôm nàng vào lòng và quay lại nói với Thuận Đức:
– Mau tìm đại phu đến cho ta.
– Không cần, thiếp không sao – Nàng ngăn cản.
– Không được, nàng hãy để cho đại phu xem cho nàng, ngoan nào – Chàng kiên quyết.
– Ừm, nhưng thiếp muốn thay quần áo trước đã, ướt hết rồi – Nàng đáng thương hề hề cầu xin.
Hoàng Quân bế nàng về U Lan viên nhưng trước khi chàng đi thì nói:
– Mong nhạc phụ cho con một câu trả lời thỏa đáng.
– Bốp – Quý thượng thư quăng cho Gia Linh một cái tát thật vang dội và hạ lệnh trói nàng ta lại, lần này thì ông sẽ không tha thứ nữa đâu!
**********
Khi đại phu xem mạch xong thì bảo không sao, lúc đó, tảng đá trong lòng Hoàng Quân mới rơi xuống, rồi chàng cho tất cả người hầu lui ra và ôm nàng lại, nói:
– Xin lỗi nàng – Chàng nói với vẻ tự trách.
– Sao lại xin lỗi thiếp – Nàng ôm chàng thật chặt, suýt chút nữa là nàng không được thấy chàng rồi, mới nghĩ đến đó thôi thì tim nàng đã đau nhói rồi.
– Tại vì ta không tin vào trực giác nên nàng đã gặp nguy hiểm
– Không phải lỗi của chàng.
Thuận Đức ở ngoài cửa bẩm báo:
– Bẩm vương gia, Quý đại nhân dẫn Quý tiểu thư đến.
– Cho vào – Giọng chàng lạnh băng, đâu còn chút tình cảm gì nữa.
Khi vào phòng, Quý thượng thư thấy Bích U ngồi dựa vào Hoàng Quân thì nói:
– Con còn mệt hả?
– Dạ, con khỏe rồi phụ thân đừng lo.
Còn Gia Linh thì thấy cảnh này thật là chướng mắt, sao nàng ta không chết đi hả?
– Thuận Đức vào đây – Hoàng Quân gọi.
– Vâng, có nô tài.
– Phế hai tay của nàng ta – Hoàng Quân ra lệnh, chàng không thể nào quên cảnh nương tử nhà mình vùng vẫy dưới nước, còn nàng ta thì đứng trên bờ hả hê cười nhạo.
Mọi người đều hóa đá cho đến khi nghe tiếng khóc của Gia Linh thì mới hoàn hồn.
– Xin vương gia tha mạng, ô… ô… ta không dám nữa – Không, nàng không muốn trở thành phế nhân.
– Phu quân, chàng hãy tha cho tỷ ấy đi, bây giờ thiếp đã không sao rồi mà, nha… nha… – Bích U ôm cánh tay chàng làm nũng, nàng cũng không ưa gì nàng ta nhưng mà bảo nàng trơ mắt nhìn thì nàng cũng không làm được.
Chàng vừa buồn cười vừa đau lòng, tại sao nàng lại thiện lương như vậy chứ?
– Không được, nàng ta làm ra những chuyện như vậy thì phải bị trừng phạt – Chàng không đồng ý.
– Hừ… thiếp không thèm nói chuyện với chàng nữa – Nàng vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng chàng ôm chặt.
Hoàng Quân vô cùng đau đầu, tiểu nữ nhân này bị chàng làm hư rồi ư? Nhưng nếu như không đồng ý với nàng thì buổi tối không được ôm nàng ngủ, như vậy thì chàng không có lời nha!
– Được rồi, nhưng buổi tối nàng nhớ bồi thường cho ta nha – Chàng nói nhỏ vào tai nàng và nhấn mạnh hai chữ bồi thường làm cho mặt nàng đỏ như quả gấc.
Rồi chàng quay lại nói:
– Thuận Đức, đem nàng ta đánh năm mươi bạt tai.
Quý thượng thư tạ ơn nàng không giết rồi ông đi ra dặn người hầu nấu canh bồi bổ cho Bích U.
– Hìhì… cảm ơn chàng – Nàng nhào vào lòng chàng, bị đánh năm mươi bạt tai thì cũng đỡ hơn là bị phế hai tay đúng không?
– Ai bảo ta có một nương tử là bồ tát sống chứ, ai… thôi, đành nhận mệnh vậy – Chàng than thở.
– Vẻ mặt của chàng thế là sao vậy hả – Nàng véo nhẹ tai chàng làm chàng phải thấp giọng xin tha.
Hai người đùa giỡn ầm ĩ làm Thuận Đức và tiểu Hồng, tiểu Thúy chỉ biết lắc đầu nhưng lại nghĩ hai chủ tử thật hạnh phúc nhưng không ngờ sắp tới họ phải gặp một kiếp nạn thật lớn!