Bảo Bối Vương Phi Của Thất Vuơng Gia

Chương 27



Cả Hoàng Quân và Bích U đều chìm vào mộng đẹp mà không biết có người đã chờ bọn họ rất lâu rồi a!
Gia Linh đã đứng đợi Hoàng Quân và Bích U ở cửa viện U Lan thật là lâu, không phải là nàng không muốn vào mà là Thuận Đức với tiểu Hồng không cho vào.
– Hãy cho ta vào đi, đã rất lâu rồi ta chưa được nói chuyện với muội muội – Gia Linh treo lên vẻ mặt yếu đuối nhưng trong lòng thì hận chết những người này.
Chỉ là bọn nô tài mà cũng đòi lên mặt với nàng à! Hãy đợi đó! Khi nàng quyến rũ được thất vương gia thì nàng sẽ ra tay dọn dẹp những bọn nô tài này sau. Ha ha!
Đúng vậy! Từ lúc nàng thấy thất vương gia thì đã ái mộ chàng và nàng cũng muốn thấy cảnh Bích U không được sủng ái thì nàng ta sẽ như thế nào?
Thuận Đức và tiểu Hồng hừ lạnh trong lòng, sợ là nàng ta đánh chủ ý lên vương gia nhà mình thì đúng hơn, ha… đúng là mơ mộng hão huyền, nàng ta không thấy rằng trong mắt, trong tim của vương gia đều là hình ảnh của vương phi nhà bọn họ à!
– Xin Quý tiểu thư quay về cho, vương phi của nô tì đang nghỉ ngơi – Tiểu Hồng lễ phép nói nhưng nếu như nàng ta mặt dày đứng đợi thì nàng không khách sáo mà đuổi đi thôi.
– Ta muốn thăm muội ấy một chút, sao các ngươi lại cản ta – Gia Linh cố ý nói lớn tiếng, để xem nàng ta còn nghỉ ngơi được không, hừ…
Khi nghe tiếng ồn ào, Bích U chỉ hơi nhíu mày thôi mà cũng làm cho Hoàng Quân đau lòng, bảo bối muốn an ổn ngủ một giấc thôi cũng không được? Không biết bọn Thuận Đức canh gác kiểu gì vậy chứ?
Chàng vỗ lưng nàng, sau đó thấy nàng thả lỏng thì thở phào nhẹ nhõm rồi chàng mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
– Các ngươi ồn ào gì vậy – Chàng hỏi, tốt nhất thì họ nên cho chàng một lý do thỏa đáng nếu không thì…
– Bẩm vương gia, Quý tiểu thư muốn vào thăm vương phi, nô tì nói là vương phi đang nghỉ ngơi nhưng nàng ta cố ý muốn vào – Tiểu Hồng bẩm báo, trong lòng nàng thì tức giận vô cùng.
– Vương gia, ta rất nhớ muội muội.
Khi nghe nàng ta nói mà Hoàng Quân chỉ cười lạnh. Nhớ U U ư! Vậy thì sao lúc nãy ngươi không nói chuyện với nàng, đúng là chỉ giỏi kiếm cớ.
Hoàng Quân khinh thường nói chuyện với loại người này nên quay lại nói với Thuận Đức, tiểu Hồng:
– Trong lúc vương phi nghỉ ngơi mà có người cố ý làm loạn thì các ngươi cứ đánh cho ta, cứ mạnh tay vào – Ngữ khí của chàng lạnh thấu xương làm cho Gia Linh rùng mình nhưng nàng sẽ không bỏ cuộc đâu!
********
– Két…
Hoàng Quân mở cửa vào phòng thì thấy nương tử nhà mình đã thức dậy nên chàng hỏi:
– Làm ầm ĩ đến nàng hả?
– Hình như ngoài kia là tỷ tỷ của thiếp – Nàng hỏi.
– Không cho phép nàng gọi nhền nhện tinh đó là tỷ tỷ – Ngữ khí của chàng thật bá đạo nhưng chàng muốn nàng chỉ thuộc riêng một mình mình thôi.
– Nhền nhện tinh – Nàng tò mò chờ giải thích.
– Ác nhân, phiền phức – Chỉ bốn chữ thật là ngắn gọn, kèm theo là thái độ chán ghét.
– Haha… thiếp không biết là chàng có thể nói về một người một cách ngắn gọn như vậy – Nàng không phúc hậu mà bật cười, rồi sau đó nàng hỏi:
– Chàng thấy tỷ ấy như thế nào?
– Ta không thấy ai hết, vì trong mắt, trong tim ta đều là nàng – Chàng cưng chìu vuốt chóp mũi be bé của nàng, đùa à, chàng nên tỏ rõ thái độ của mình chứ không tâm can bảo bối của chàng lại thương tâm.
– Thật là dẻo miệng – Nàng mắng nhưng vẻ mặt của nàng nói lên rằng nàng rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
***********
Tối đó, khi nằm trong lòng phu quân nha mình thì Bích U mỉm cười và nói:
– Cảm ơn chàng vì tất cả.
– Nha đầu ngốc, đừng suy nghĩ lung tung như vậy, có nàng, ta cảm thấy thật hạnh phúc thật đó – Chàng ôn nhu nói.
– Thiếp yêu chàng – Nàng thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian rồi.
– Ta cũng yêu nàng – Rồi chàng ôm nàng thật chặt, giống như họ là những cặp sinh đôi vậy, thật là khó tách rời nhau.
Đêm, thật yên tĩnh nhưng cũng thật ngọt ngào.
Nhưng nếu như ở U Lan viên yên tĩnh thì nơi ở của Gia Linh thật hoảng loạn.
– Xoảng – Tiếng đổ vỡ vang lên làm cho các nha hoàn chạy vào và nói:
– Có chuyện gì vậy tiểu thư?
– Không có chuyện của ngươi, lui ra đi – Gia Linh hét làm khuôn mặt của nàng trở nên méo mó, dữ tợn, nha hoàng thầm lắc đầu, tiểu thư lại phát hỏa nữa rồi a!
Từ thị bước vào phòng và cho nha hoàn lui ra, rồi bà nói:
– Chuyện gì mà từ xa con đã la hét vậy hả? Con nên chú ý hình tượng ở trước mặt thất vương gia chứ?
– Cho đến bây giờ hắn cũng không liếc nhìn con kìa, chắc là nàng ta đã nói gì đó – Gia Linh thở phì phò, nàng không thể nuốt trôi cục tức này được!
– Thật đáng giận, được rồi, mẫu thân đã có cách, con cứ làm theo ta là được – Bà không để vuột mất người con rể phú quý này được.
Rồi Từ thị chấm vào ly trà và viết một chữ lên bàn, nhìn thấy chữ này thì tâm trạng của Gia Linh đã tốt hơn rất nhiều.