Bảo Bối Vương Phi Của Thất Vuơng Gia

Chương 26



Từ thị thu lại vẻ mặt đầy hả hê của mình, thay vào đó là khuôn mặt đau lòng và cố ý nặn ra mấy giọt nước mắt rồi nói:
– U nhi, con đã về rồi, làm cho ta thật vui mừng, chắc là ở bên ngoài con đã chịu nhiều cực khổ lắm hả?
Nhìn bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bà ta mà Quý thượng thư thêm phiền, còn Bích U thì cười lạnh nghĩ chắc là bà ta đang hả hê lắm đây mà!
– Cảm ơn phu nhân, ta ở bên ngoài rất tốt, mẫu phi và phu quân luôn đối xử tốt với ta, không giống như một số người luôn giả nhân giả nghĩa – Nàng sẽ làm cho bà ta nghẹn khuất, “hừ”!
Quả thật Từ thị đã xấu hổ đến đỏ mặt và đành phải nuốt những câu “an ủi” mà mình sắp nói ra vào bụng nhưng trong lòng thì không hề tin lời của Bích U, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta thì có mấy ai sẽ cho rằng nàng ta đang sống rất tốt chứ, đúng là tự lừa mình dối người mà!
**********
– Tiểu thư, tiểu thư… – Nha hoàn chạy vào bẩm báo.
– Chuyện gì mà ngươi hốt hoảng thế hả, ta đã nói là bây giờ địa vị của ta đã khác trước nên không bộp chộp nữa, hiểu không – Gia Linh răn dạy nha hoàn.
Mà nói đến địa vị thì nàng nên cảm ơn hoàng thượng mới phải, nhờ ông ấy cho Bích U đi hoà thân nên bây giờ các phu nhân và tiểu thư khuê các ở hoàng thành đều biết đến nàng, như vậy cũng rất có lợi cho việc sau này nàng xuất giá phải không?
– Ngài biết không? Bích U tiểu thư đã trở về rồi, thì ra phu quân cũng tiểu thư Bích U là thất vương gia của Đại Sở đó, tiểu thư không biết đâu thất vương gia thật anh tuấn…
– Cái gì? Chúng ta đến đại sảnh – Gia Linh hét chói tai và chạy nhanh đến đại sảnh làm cho nha hoàn cười lạnh, ai mới nói với nàng là phải bình tĩnh hả?
Khi Gia Linh đến đại sảnh thì nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Bích U mà tức giận, không ngờ nàng ta tốt số đến vậy?
– Con gái thỉnh an phụ thân, mẫu thân – Gia Linh thay vào bộ mặt điềm đạm đáng yêu.
– Mau thỉnh an thất vương gia đi – Quý thượng thư nói, đối với đứa con gái này thì thật lòng ông không thể thương yêu như Bích U, tính tình của nữ nhi này thật giống Từ thị như đúc.
– Linh nhi xin thỉnh an thất vương gia – Nàng ta luôn bày ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu khiến cho nam nhân nào cũng muốn che chở nhưng Hoàng Quân thì chẳng hờ liếc đến nàng ta mà chỉ lo chăm sóc Bích U.
– Nàng mệt không? Muốn ăn gì không, để ta sai Tiểu Hồng, tiểu Thúy chuẩn bị thức ăn nhé – Hoàng Quân dịu dàng nói.
– Thiếp không ăn gì cả, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi – Bích U làm nũng.
– Linh nhi xin thỉnh an vương gia – Gia Linh hơi tức giận rồi, họ đều xem nàng là tàng hình rồi sao hả?
– Xì – Thấy phu quân nhà mình không để ý đến nàng ta thì Bích U không phúc hậu mà bật cười.
– Có chuyện gì mà làm bảo bối của ta vui vậy? Hửm – Hoàng Quân cưng chìu vuốt tóc nàng làm nàng đỏ mặt thẹn thùn, người này cũng không phân biệt trường hợp gì cả nhưng mà… nàng thích. Ai, mình thật là biết thái mà! Bích U thầm khinh bỉ chính mình.
Thấy nương tử nhà mình không chú ý đến mình nên Hoàng Quân cố ý gãi nhẹ vào lòng bàn tay nàng, lúc này Bích U mới nói:
– Tỷ tỷ của thiếp thỉnh an chàng kìa.
– Linh nhi xin thỉnh an vương gia – Gia Linh nói lại một lần nữa, nàng cảm thấy khuất nhục vô cùng.
Lúc này Hoàng Quân mới ngước lên nhìn nhưng suýt chút nữa thì chàng đã cho rằng mình gặp phải một cô gái chốn hồng trần nên càng chán ghét thêm. Ừ! Vẫn là nương tử nhà mình đẹp nhất.
– U U mệt rồi nên xin nhạc phụ sắp xếp cho chúng con nghỉ ngơi được không ạ – Chàng nói.
– Xem ta này, già rồi nên cũng hồ đồ rồi, thất vương gia và U nhi ở U Lan viên được không?
– Được rồi ạ, vậy thì xin nhạc phụ cho người dẫn đường – Rồi chàng nắm tay nàng cùng rời đi.
**********
– Ta muốn tắm nên muội ra ngoài gọi người mang nước vào đây – Bích U nói với Tiểu Hồng.
– Vâng – Tiểu Hồng lui ra.
– Tiểu thư, tiểu thư, nô tì thật là nhớ người, hu hu… – Đào Sương nhào vào lòng Bích U và oà khóc.
– Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa – Bích U an ủi Đào Sương nhưng hốc mắt của nàng cũng đỏ lên, trong phủ này chỉ có phụ thân và Đào Sương là thật sự tốt với nàng thôi.
Rồi tiểu Hồng cho người mang nước vào, mọi người đều lui ra hết, Bích U hận không thể nhảy vào nước liền nhưng nàng phải giải quyết người trước mắt này đã.
– Thiếp muốn tắm – Ngụ ý là chàng có thể ra ngoài được không hả?
– Ta sẽ giúp nàng tắm, có chỗ nào trên người nàng mà ta không thấy rói chứ – Chàng bày ra vẻ mặt lưu manh.
– Đồ mặt dày – Nàng mắng.
– Haha… cảm ơn nàng đã khen.
– Chàng là đồ du côn – Nàng hét chói tai.
Hai người cứ nhưng vậy, náo loạn một hồi rồi mới tắm rửa. Khi Hoàng Quân tắm rửa xong rồi ra thì thấy nương tử nhà mình đã ngủ say mà trên gương mặt đó còn mang theo nụ cười làm chàng cũng hạnh phúc theo.