Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Chương 67: Gia đình



Chiếc xe dừng lại giữa sân trường. Thật không hổ danh là trường chuyên giành cho con các nhà tài phiệt. Nhìn bãi xe là đủbiết nhưng nổi trội hơn cả vẫn là chiếc xe ngoại đắt tiền của hắn.

Hàn phong xuốnng xe, từ tối hôm qua cho đến bữa sáng vàbây giờ , thằng bé không hề nói một câu gì. Chỉ như thế, imlặng tựa tản băng cũng đủ khiến thiên thấy không ổn một chútnào

- con không sao chứ lâm hàn phong không nói gì, chỉ cầm taythiên và lôi đi vào một nơi đông đúc đầy những con người xa lạmà hắn không biết hoặc biết mà lười nhác không chịu ghi vàobộ nhớ của mình chợt. Phong rời tay thiên.

Để hắn giữa mộtbiển người khác lạ. Hắn nhìn quanh, khó hiểu với những biểutình của con trai. Sân trường được trang trí giống như một lễhội. Lẽ hội mà hắn chưa bao giờ đến và cho đến khi cậu nghethoang thoảng qua một vài tiếng cười nói về hôm nay.

Lễ hội gia đình. Cậu chưa từng nghĩ tới. Con trai của hắn muốn gia đìnhđến đây, muốn một tay nắm tay ba một tay nắm tay mẹ như bao đứatrẻ khác gần năm năm trời. Đến con cậu sinh ra vào ngày thángnăm nào, tiếng khóc ra sao, tiếng nói đầu tiên là ba hay mẹ .

Bước đi đầu tiên như thế nào, ai đã nắm lấy đôi tay nhỏ bé ấy. Cậu cũng đâu biết lâm hàn phong đã hỏi cô về ba trong cái nhìn đố kỵ được ba bế bồng, đưa đi chơi. Cậu nhìn quanh tất cả đều là một gia đình chỉ trừ con trai cậu. Lòng hắn quặn lại, cậu nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho cô nhưng quả thực là khôngliên lạc - - -biệt thự gần năm năm cô chưa đặt chân. Có vẻ nơiđây, cây bối đã lớn hơn một chút, cũng đẹp hơn một tí. Tất cả đều thay đổi riêng tình cảm và những nỗi đau đều nhạt dầntrong biển hạnh phúc . Cô lái xe trực tiếp vào sân, những người giúp việc có mặt đều khá ngạc nhiên nhưng cô chỉ đáp lạibằng một nụ cười có lệ rồi đi lên tầng.

Căn phòng vẫn như cũ, chỉ có không còn người ở, lạnh lẽo và thiếu hơi ấm. Nhưng hôm nay trở đi, căn phòng sẽ lại trở nên ấm áp bởi vì cô đã quayvề . Điện thoại trong túi cô chợt rung lên làm cô nhăn mày , màn hình hiển thị có thông báo. Hôm nay là ngày lễ gia đình màhằng năm trường của phong vẫn tổ chức, có lẽ những hành hồitối của hàn phong, thằng bé . .

Cô lao nhanh xuống xe và phóngđi với tốc độ cao. Từ khi hàn phong được cô cho đi học ởtrường, những ngày hội như vậy chưa đếm hết trên một bàn taynhưng thử hỏi cô đã cùng con trai đến được mấy lần. Hình nhưlà chưa lần nào bởi nếu không vì cô bận thì thằng bé cũng ởnhà.

Cho đến ngày hôm nay, khi có cả ba và mẹ thì cô cũng tiếp tục trốn tránh đi trách nhiệm này. Cuối cùng cô chẳng có lấy một điểm xứng đáng để làm mẹ. Khi phong hỏi về ba, lúc đócòn chưa đầy hai tuổi liền thấy cô buồn mà sau này không mộtlần hỏi với, khi cô khóc liền lấy khăn lau nước mắt . . . Dùbản chất được xem là lạnh lùng trên cả lạnh lùng nhưng với cô, lâm hàn phong là ngọn gió ấm áp hơn tất thảy, nhóc chính lànguồn sống của cô trong năm năm không có hắn. Vậy cô đã từngnghĩ đối với hàn phong cô chính là người mẹ tuyệt vời nhấtmà thằng bé không muốn làm cô khóc

Trong lúc đó ở trường, sự xuất hiện của vị giám đốc trẻtuổi của TN khiến nhiều người tò mò. Gương mặt đã làm mưa làm gió trên giới kinh doanh gần năm năm. - giám đốc lâm hàn thiên-một người đàn mở chủ động thiên rồi đôi mắt đang tìm kiếmbóng hình nhỏ dán lên người đối phương, chân mày cau lại - cậuhẳn không nhớ tôi. Tôi là giám đốc kinh doanh công ty A

- chào ông - thiên bắt tay lấy lệ - không biết cậu đến đây có việc gì -tôi . . .

- ba. Tên đó đánh con- một thân hình bũm bĩm bám lấythân người đàn ông-thấp-lùn-béo - con trai. Kẻ nào dám đánh con trai quý tử của giám đốc kinh doanh này chứ - thằng bé mồ côi hôm bữa con kể với ba - thì ra là vậy- ông ta xoa đầu cậu bé

-Trẻ con bây giờ thế đấy. Kể cũng lạ, thằng bé ấy làm sao cóchân vào trong trường này chứ. Cậu có thấy thế không.

- ông đang nói chuyện với ai đấy - một người phụ nữ tiến lại

- ồ. Đâychẳng phải là giám đốc lâm hàn thiên sao. Rất hân hạnh.

- mẹ. . .

- đứa bé nhõng nhẽo

- sao. Đừng nói với mẹ là con lại bịtên đó đánh. Thằng bé vô giáo dục đó, ruốt cuộc mẹ nó dạynó kiểu gì. Cậu hàn thiên chưa có con nên cậu không biết đấythôi, thằng bé đó vô cùng vô giáo dục, mẹ nó là mẹ độc thân,còn trẻ gớm, con gái thời nay cũng thật là.

Mà kể cả tên chanữa. Cũng dạng tận cùng xã hội thất học cả cậu nhỉ- bà tanhư vừa làm được điều gì sung sướng lắm

- bêu-xấu-người-khácTừ phía xa, hàn phong tiến lại, thằng bé nọ lập tức giật taymẹ

- thằng đó đấy mẹ

- mẹ phải cho nó ra không cái trườngnày. Gì mà thiên tài được học lớp đặc biệt chứ. Chỉ là loại đầu đường xó chợ mặt thiên đanh lại, mắt phủ đầy băng, khiphong gần tiến lại

- lâm hàn phong phong không nói gì, chỉ imlặng đi trước mặt mọi người cùng tất cả kinh ngạc xung quanh.

Nhóc nắm lấy tay hắn, kéo đi. Nhưng, thiên ngồi xuống, kéo convào lòng

- ba xin lỗi

- không- thằng bé dụi đầu vào lòng cậuNhững người xung quanh bắt đầu bàn tán, cặp vợ chồng kia mặtbiến sắc két. Chiếc xe phanh gấp vào bãi đỗ làm thu hút mọisự chú ý . Dáng vẻ vội vã làm thu hút ánh nhìn - lâm hànphong phong nhìn cô, sự tủi hờn trong lòng của một đứa bé dânglên, nhóc xô hắn rồi chạy đi

- con . .

- em không nên. Để anh đi-thiên giữ lấy tay cô - - - trên bãi cỏ sân sau. Phong ngồi trêncỏ. Im lặng - con giận mẹ sao - không - mẹ không cố ý quên đâu.

Là vì mẹ hơi mệt thôi - con biết phong ngồi im nhìn thiên - conrất yêu mẹ - ba cũng thế - ba làm mẹ khóc chưa. Con làm mẹkhóc rồi. Con rất giận mình .

Lúc đó con hỏi về ba , mẹ đãxoay lưng khóc nhưng con biết. Con đã ôm mẹ - ba cũng làm mẹkhóc rồi. Còn khóc nhiều hơn cả con làm mẹ khóc - ba khôngđược làm mẹ khóc nữa. Con không muốn thấy mẹ khóc - ba hứa. Ba sẽ không làm mẹ khóc.

Vì vậy con hãy tha thứ cho mẹ - con chưa bao giờ nói không tha thứ cho mẹ phía sau gốc cây đó, một côgái bịt miệng, kìm đi tiếng khóc - mẹ rất yêu con. Lâm hànphong , mẹ xin lỗi, là mẹ đã nợ con. Cả đời này mẹ có cốgắng bao nhiêu cũng không thể bù đắp nổi

20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>