Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Chương 57: Tiếp



- em ăn nhé

- tùy em

Vài phút sau

Vũ lick vào trongweb của tập đoàn. Cậu chợt lạnh người khi nhìn thấy ảnh của ' mẹ yêu ' . Hình như từ khi về nước cậu quên mất một cái gìđó khá quan trọng? Là cái gì nhỉ! Vũ vò đầu bứt tai. Bỗng.Màn hình điện thoại cậu sáng lên dòng chữ Mẹ . Vũ nhanh chóng áp tai

- alo. Con chào mẹ

- dạ vâng. Vẫn tốt

- hả. So. . . Cô . . .la . . ? - khoé miệng Vũ giật giật nhìn về phía Băng

- . . .

- à không . Con nhớ mà . Chào mẹ

Vừa cúp máy , cậu đã nhanh chóng phóng thẳng lại chỗ Băng

- Băng . Đừng nói với anh là em đã xử hết chúng đấy

- không . Khó ăn chết đi được. Sao sao ấy. Em nói ăn hai thanh, nóng chết đi được. Khó chịu thật - Băng nhăn mặt

- sao . Trời lạnh như vậy mà . . . Cái gì . Em bảo nóng sao- Vũngạc nhiên. Cậu bắt đầu để ý đến những biểu hiện lạ thườngcủa Băng. Ví dụ như da cô ngày một ửng lên khác thường , hai má hồng phấn . Đôi mắt thì. . . thật khó nói. Rời mắt khỏi Băng , cậu nhìn uống hộp sôcôla trên giường . Hàng lông mày cậu dãn ra, khuôn miệng cậu mở một nụ cười tà mị. Cậu mau chóng cấthộp sôcôla vào tủ rồi nhìn Băng

- em nóng thật sao ?

- ừ . Nóng thật

Băng luôn trái ngược với cô. Điển hình như màu sắc tranh phục, nếucô luôn chọn những bộ cánh màu nhẹ thì Băng luôn lựa chọnnhững bộ màu sắc sặc sỡ. Như hôm nay , trong bộ đồ ngủ bằnglụa màu đỏ thì lòng kìm chế được thứ gì đó. Lại thêm vàotình trạng bị bỏ lộn thuốc thì . . Khó đoán điều gì sẽ xảy ra . Vũ nhìn Băng rồi lại nhìn chiếc máy tính phía bàn . Cậu bước về phía bàn, gấp máy tính dù công việc đang dở dang vôcùng. Cậu xoay người tiến về phía giường, cặp mắt ánh lên vẻcãm dỗ chết người. Nếu đêm nay Hoàng Minh Vũ không phải đàn ông thì ngày mai cậu lập tức sang Thái Lan chuyển giới

***

Trên giường, hắn nhẹ nâng cánh tay bị thương lên, mắt vẫn rỉ ratrên vết thương. Một màu đỏ rớm trên làn da trắng tuyết. Timhắn xót lên như vị mặn của muối chà. Cậu xức thuốc lên vếtthương. Cái cách mà cậu làm khiến người khác phải chạnh lòng. Một người lạnh lùng khô khốc như vậy có thể nhẹ nhàng đượcnhư thế đã là quá tốt và nếu nói quá hơn là trên cả tuyệtvời. Ai đó quay mặt đi hướng khác để tránh nước mắt rơi xuốngvết thương làm nó đau thêm , rát thêm bởi thứ dung dịch mặn vànóng hay không nỡ để người ấy thấy mình yếu đuối, thấy mìnhkhóc. Thiên bước xuống giường, cậu quỳ một chân trên sàn gỗ để cất hộp đồ y tế vào tủ. Cô cảm thấy khó chịu, không khí vôcùng mất tự nhiên nhưng không chỉ nỗi sự mất tự nhiên mà dường như còn có cả một nỗi đau, sự hiểu lầm đang đè xuống haingười. Muốn nói với nhau cũng không được , muốn cầm tay cũngkhó, . . . Và đến muốn nhìn nhau cũng không dám. Tại sao lạioái oăm như vậy ! Làm sao để nỗi đau mất đi thực sự. Bên cửasổ màu tối, kính cũng hòa vào màu đen kịt của bầu trời đầymây mù. Những rạch trắng ngang trời, ánh sáng lại loé lên, tạt vào trong, phủ lên thân hình bé nhỏ đang đứng trong căn phòngchỉ một màu hắt hiu của đèn ngủ đang đấu với sấm chớp bênngoài như nỗi đau của cô , sự hiểu lầm của cô đang chống trọivới tình yêu mãnh liệt trong tim. Tất cả giống như đã quá mệtmỏi với cuộc sống bộn bề này , không muốn rực rỡ mà chỉmuốn chìm trong màu ký ức. Thiên đứng phía sau, cậu nhìn người con gái trước mặt, muốn với tới mà khó, muốn bước đến màkhông bước nổi. Chìm trong biển đen kịt với vài ánh sáng chiếu vào như đáy vực sâu thẳm khó thoát

- anh sẽ đi

Đáp lại vẫn là sự tĩnh lặng , cậu chỉ thấy người con gái đó đứngyên, không nhúc nhích di chuyển. Duy ngoài trời, mưa mạnh hơn, rơi tàn nhẫn hơn, tạt thẳng vào cửa kính, đập lên như muốn xuyênvào trong rồi lại đậu vào đó , lăn dài theo mặt kính và trởlại với đất mẹ. Như ánh sáng cố bước chân dài khám phá đangdương bao la, vực thẳm sâu kịt , như đêm đen chưa ai biết đến

- anh sẽ về Hàn Quốc vào ngày mai. Giấy tờ li hôn anh đã kírồi, ở phòng làm việc của anh , anh không muốn em phải chịutổn thương. Anh chúc em sẽ hạnh phúc. Anh cũng sẽ thu dọn hànglý. Nhanh thôi, hai năm anh không thể khiến em yêu anh nhưng hai nămsau anh tin chắc sẽ có người yêu em nhiều hơn anh

Thiên nói.Để nói được những câu như vậy không biết cậu đã phải tập biết bao nhiêu lần và cũng chẳng biết cậu đã đau mấy ngàn làm .Cậu chẳng còn hi vọng mà đứng hơn cậu cũng không hi vội vềmột việc mà mãi mãi đối với cậu là không bao giờ xảy ra . .