Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 98: Lạc Vũ Phẫn Nộ



Đôi đồng tử của Tịch Vãn mở lớn nhìn châm chú vào những tấm hình trên chiếc giường rộng lớn, ánh mắt ảm đạm cô lướt qua những hình ảnh quen thuộc kia rơi vào trong đáy lòng trên môi lại nở nụ cười nhạt.

Tịch Vãn biết chứng cứ rành rành ra đó có nói như thế nào cũng chỉ làm trò cười cho kẻ khác mà thôi, ánh mắt cô lạnh nhạt nhưng cũng chẳng sợ hãi gì mà nhìn Lạc Vũ đáp.

" Đúng, từ khi gã về đây anh đối xữ với tôi rất tốt. Nhưng cách anh dùng âm mưu ép công ty của ba mẹ tôi rơi vào khó khăn rồi nhân cơ hội đó mở lời hỏi hôn chứ tưởng rằng Tịch Vãn tôi ngốc hay sao ."

Nói đến đây ánh mắt Tịch Vãn lại sắc bén nở nụ cười nhạt có chút diễu cợt nói.

" Từ khi về đây tôi chẳng có tình cảm gì với anh cả đến quan hệ xác thịt cũng không tâm ý như thế chẳng lẽ chưa đủ rõ ràng. Trước giờ tôi chưa hề có tình cảm gì với anh, anh nói tôi ngoại tình có phải là buồn cười quá hay không ?"

" Rầm.."

Ánh mắt Lạc Vũ như màu máu vung bàn tay đóng mạnh cánh cửa phòng rồi hung hăng lao đến đè trên thân thể của Tịch Vãn, bàn tay hắn siết chặt lấy chiếc cỗ trắng như ngọc kia của Tịch Vãn âm trầm nói.

" Chỉ vì như thế mà cô giám cho Lạc Vũ tôi đội nón xanh làm trò cười cho người khác, cô ngủ với tên đó rất thích có phải không ? Lạc Vũ tôi nâng niu và yêu thương cô như thế lại ngủ với cái tên kia à ? Cô làm như thế không thấy tội cho tình cảm của tôi giành cho cô hay sao ?"

Câu nói cuối cùng Lạc Vũ như hét lên âm thanh rít gào quanh cả căn phòng lớn cũng may nơi đây cách âm chứ nếu không thì người bên ngoài đã nghe cả rồi.

Trước giờ Tịch Vãn chưa thấy được dáng vẽ tức giận đáng sợ này của Lạc Vũ nên trong lòng đã rung rẩy nhưng cô rất uất ức, Tịch Vãn nghiến răng nhìn vào đôi mắt đỏ như máu kia của Lạc Vũ nói.



" Tôi...Tôi...anh thích tôi cũng không sao cả, nhưng dựa vào đâu anh dùng tình cảm ích kỹ ấy ép tôi và Minh Triết phải xa nhau chứ ? Anh dựa vào đâu để chia cắt tôi với Minh Triết chứ, nếu không có anh thì chúng tôi hiện tại đã kết hôn rồi biết đâu còn sinh một đứa nhóc nữa."

Nói đến đây đôi mắt của Tịch Vãn hiện lên một tia sáng có phần không cảm tâm nói.

" Lạc gia anh dựa vào tiền mà chia cắt hạnh phúc của tôi hay sao ? Hôm nay tôi nói cho anh biết, Tịch Vãn tôi không cam tâm."

" Bốp...bốp.."

" Mẹ nó con đàn bà khốn kiếp có chồng rồi còn suy nghĩ sinh con cho người khác hay sao ? Nếu tôi không có được tình cảm của cô thì kẻ khác cũng đừng mong. Chẳng phải cô muốn sinh con cho hắn hay sao ? Tôi sẽ chơi cô đến khi có con xem thử cái người đàn ông kia còn chấp nhận người đàn bà dơ bẩn như cô hay không ?"

Lạc Vũ điên người phát ra những âm thanh rít gào từ trong kẽ răng làm cho người nghe phải rùng mình, nhưng đổi lại ai cũng vậy thôi vợ mình muốn sinh con cho người khác thì sao chịu nỗi cơ chứ.

Lạc Vũ như một con sói đói lao đến dùng đôi bàn tay to lớn xe nát chiếc váy mà Tịch Vãn đang khoác trên mình lộ ra từng tất da thịt trắng noãn, ánh mắt Lạc Vũ lướt qua từng tất da thịt kia cũng không thèm nhìn nhiều mà đưa bàn tay lấy cái vật nam tính của mình ra.

 Thấy động tác của hắn Tịch Vãn hoảng sợ dùng tay nhỏ đẩy lòng ngực rắn chắt của Lạc Vũ nói.

" Mau buông tôi ra tên khốn kiếp, cho dù có chết thì tôi cũng không để anh làm như thế ? Anh mau tránh ra."