Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 36: Không Thích Phụ Nữ !



Lời nói như thông báo vang lên chẳng có một chút gì là e sợ như lúc đầu cả, đối với Diễm An An mà nói nếu như Hứa Di không làm gì ảnh hưởng đến con của cô thì bản thân có thể cung kính như một nhị thiếu phu nhân thực thụ . Còn nếu như ảnh hưởng đến cô thì chưa biết được hậu quả gì sẽ sảy ra.

Nói xong Diễm An An chuẩn bị xoay người rời đi thì sắc mặt Hứa Di có chút tái nhợt bỡi vì cô hiểu được hàm ý ái ngại phía bên trong đó, Hứa Di có chút bất an nhưng vẫn gấp gáp nói.

" Hay là cô ở lại đây ngủ đi dù gì phòng cũng rất rộng tôi cảm thấy không phiền lắm. Nói thật thì tôi ngủ rất say giấc nếu như đứa bé khóc sợ rằng không nghe thấy."

Nói xong Hứa Di đưa ánh mắt đáng thương như muốn khóc kia về hướng Diễm An An như một cô em gái bị ủy khuất về nhà cáo trạng với chị vậy, đương nhiên tuy Hứa Di có một chút cao ngạo và tự mãn nhưng vẫn là thiếu nữ chưa trải sự đời nếu như bản thân cô chung phòng với cái tên kia xảy ra chuyện gì thì phải làm sao .

Mà Diễm An An thèm để ý đến hàm ý trong câu nói kia mà chỉ để ý đến con mình mà thôi, Diễm An An suy nghĩ một lác lâu rồi lại thở dài nhìn Hứa Di nói.

" Cũng được, vậy tôi ngủ dưới đất gần bên cạnh con mình là được."

Nói xong Diễm An An không để ý đến sắc mặt biến đổi liên tục kia của Hứa Di mà chậm rãi tiến đến ngồi dưới chiếc nôi bên cạnh con mình, hình dáng hiện tại của Diễm An An đang khoắc trên mình một bộ đồ ngủ màu đen dài trông rất kín đáo .

Đây là cô cố tình chọn lựa bộ đồ khá kín đáo nếu như không thì bản thân cô cũng không mặt dày đến mức ăn mặt hở hang vào phòng riêng của vợ chồng người khác như thế.

Diễm An An nhàn nhã tìm một miếng nệm mỏng lót dưới sàng nhà sang trọng bên cạnh chỗ con mình mà ngồi vào một góc chậm rãi xem điện thoại, bỡi vì tối người làm về hết nên cũng khá rảnh rỗi cô mới có thời gian như thế.

Mà đứa nhóc này mới sinh ra được mấy tuần nên những người trong nhà này chưa vội đặt tên cho nó, cọ nói về Diễm An An thì cô có tư cách gì đặt tên cho con mình cơ chứ.

Sỡ dĩ Diễm An An phải nằm dưới nền nhà chẳng phải vì nơi đây không còn chỗ nào êm ái để ngủ mà trước mặt cô có chiếc ghế sofa rất là rộng rãi nhưng nơi của Lạc Tu Minh làm việc làm sao cô có cái gan đó được chứ.



Cảm nhận được điều hòa trong phòng có chút lạnh Diễm An An thuận tay đắp thêm một miếng chăn nhẹ nhàng cho con của mình trên khóe môi nở một nụ cười xinh đẹp hút hồn người.

Chẳng biết từ lúc nào Hứa Di đã đi đến phía sau lưng của Diễm An An nở một nụ cười vui vẽ nói.

" An An, có thể cho tôi ngủ cùng cô ở đây được không ?"

Âm thanh quen thuộc này truyền đến bên tai làm cho Diễm An An theo phản xạ mà quay lại nhìn, xuất hiện trước mắt cô là khuôn mặt xinh xắn có chút non nớt kia đang cười rạng rỡ làm cho Diễm An An sợ ngây người.

Diễm An An không nhịn được khiếp sợ vội dùng hay tay che trước thân thể mình gấp gáp nói.

" Xin lỗi, tôi không thích phụ nữ hay là cô đi tìm người khác có được không ?"

Sắc mặt Hứa Di trắng xám không vui nói.

" Tôi không phải loại người như cô nghĩ."

Diễm An An chớp chớp đôi mắt khó hiểu đáp.

" Vậy chồng cô trên kia sao không ngủ, lại xuống đây nằm cùng tôi làm gì ?"