Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 163-2: Cô gái mặt vị thành niên, lòng hồ ly



Tiểu Ngư gật đầu, bày tỏ đồng ý, "Lúc lần đầu tiên em nhìn thấy Tiêu Nhã có cảm giác cô ấy đặc biệt gầy yếu, hơn nữa là rất gầy, cổ tay cổ chân đều giống như gió thổi liền ngã. Mới vừa rồi cô ấy lại đòi thuốc với Ngô Viễn Thâm, chẳng lẽ là ma túy?"

"E là nơi ăn chơi ở thành phố F này, đều có mấy chỗ cầm đầu buôn lậu ma túy", Nam Cung Thấu đặt ly trà xuống, lắc đầu, "Theo như ghi chép về Tiêu Nhã mà Hôi Miêu điều tra ra thì hoàn toàn không có bất kỳ ghi chép nào về việc cai nghiện do hút ma túy quá liều."

Tiểu Ngư nghe Thấu thiếu gia nói thì thấy cũng đúng.

Dù sao đối với một người hằng năm hút thuốc phiện mà nói, có thể giữ được tính mạng là vô cùng may mắn, trong vòng hai năm mà không có bất kỳ một lần ghi chép nào vì ma túy mà chữa trị thì đó chính là kỳ quặc.

"Nói như vậy thì Tiêu Nhã ở trước mặt mọi người, đều là ngụy trang?" Tiểu Ngư hỏi ra nghi vấn của mình, "Như vậy bộ dáng không thể một mình vượt qua hai mươi bốn ở không gian hẹp mới vừa rồi của cô ấy, cùng lời giải thích rất sợ cũng là giả sao?"

"Có một việc, em cần phân biệt rõ ràng", Thấu thiếu gia giải thích với ánh mắt sâu thẳm, "Người tâm cơ không liên quan đến tính cách."

Có thể yếu đuối, có thể mạnh mẽ, có thể sợ hãi, có thể kiên cường, nhưng lại không ảnh hưởng đến một người, dưới một số hoàn cảnh đặc biệt, vì lợi ích, vì sinh tồn mà phải ngầm chứa tâm cơ.

Tiểu Ngư sắp thông suốt những lời này, lại nghe Thấu thiếu gia nhìn cô, từ từ nói nhỏ, có ý ám chỉ, "Dĩ nhiên, người xảo quyệt cũng không có quan hệ với vẻ bề ngoài."

Lúc này một cái chớp mắt cô liền nghe hiểu!

Hoàn toàn châm chọc cô là một cô gái có gương mặt vị thành niên, nhưng trong lòng lại là hồ ly!

Cô tức giận trợn mắt trong yên lặng nhìn Nam Cung Thấu ———— Em xảo quyệt sao, xảo quyệt sao? Nếu em mà xảo quyệt, vậy thì chắc chắn Thấu thiếu gia anh là xảo trá có được hay không!

Lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại.

Người đàn ông ra khỏi phòng tắm, cảnh cáo Tiêu Nhã, "Thuốc, tôi sẽ sai người đưa đến khu nhà ở Long Hoa cô chuẩn bị dọn qua , thời gian lên máy bay sắp đến rồi, tôi phải đi, cô tốt nhất nên an phận một chút mà làm việc thật tốt, nếu không đừng trách tôi ra tay không nể mặt."

Tiêu Nhã giống như rất mệt mỏi, hừ hừ một tiếng coi như là trả lời.

Người đàn ông thì đang lau mình, nhanh chóng mặc quần áo vào ———

"Khu nhà ở Long Hoa", Tiểu Ngư chặc lưỡi, "E là khu nhà cao cấp có tiếng của thành phố đây mà, một căn nhà nhỏ nhất bình thường cũng đã được rao bán với giá hai trăm, một mình lại muốn ở trong căn nhà lớn như vậy, đúng là Tiêu Nhã mắc chứng sợ hãi không gian hẹp!"

"Tiêu Nhã đã từng gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý", Nam Cung Thấu đi tới bên cạnh Tiểu Ngư, thuận tiện ngồi xuống, "Còn có việc cô ấy nhút nhát khi gặp người lạ và thân thể nhiều bệnh cũng là sự thật không thể nghi ngờ. Đây là một mặt khó khăn trong lòng cô ấy."

Dứt lời, ánh mắt Thấu thiếu gia mang thâm ý nhìn Nhan tiểu thư.

"À. . ."

Nhan tiểu thư từ từ đáp một tiếng, mặt đầy mờ mịt không hiểu là thật sự ngu ngốc hay là giả vờ ngây thơ. . .

Đánh chết cô cũng không thừa nhận, một người hiền lành nghiêm túc yêu Đảng yêu dân yêu xã hội như mình là một người xảo quyệt đâu a a!