Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 156-2: Tôi hiểu...



Nói xong, Tiểu Ngư ngẩng đầu lên thấy Nam Cung Thấu vẫn nhìn chằm chằm vào mình không nói lời nào, một bộ dạng vô cùng không hài lòng, Tiểu Ngư liền không tiếng động thở dài. Cô nhớ tới mình rõ ràng thích nhưng vẫn luôn là thái độ trốn tránh, giờ phút này lại tỏ ra không đủ thành thực, nên bổ sung thêm, "Được rồi, anh ta cũng không phải là người trong lòng tôi, người bạn này của tôi là một thành viên của tổ chức quốc tế chống khủng, số hiệu trong tổ chức là d10. Anh có thể tin hoặc không tin, liên quan tới thân phận anh ấy, nhiều nhất tôi chỉ có thể nói như vậy thôi, cụ thể tôi không thể tiết lộ thêm nữa, bởi vì tôi đã từng lấy thân phận bạn bè ra thề là sẽ tuyệt đối không tiết lộ tổ chức và cơ mật của anh ấy cho người ngoài...

Đôi mắt Thấu thiếu gia khẽ nhúc nhích, không nói tiếng nào.

Nhưng ánh mắt nhìn cô lại nhiều thêm vài phần ấm áp.

Bởi vì tin tức cô nói ra gần như là hoàn toàn giống với kết quả điều tra ban đầu của anh.

Hơn nữa, đây là nàng lần đầu tiên cô chủ động, lại không có giữ lại chút nào, nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng mình với anh.

"Nếu phải giữ bí mật", Thấu thiếu gia nhướng mày, quay lại hỏi: "Thì tại sao Nhan tiểu thư còn muốn chủ động nói với tôi?"

Còn không phải là sợ bị anh cắn chết sao...

Ngư tiểu thư suy nghĩ một chút, dùng lời giải thích uyển chuyển để bày tỏ tâm tình của mình bây giờ, "Anh làm thức ăn... rất ngon... Tôi đã ăn nhiều như vậy... vẫn luôn rất thưởng thức... Nhưng vẫn bởi vì tính tôi hay trốn tránh nên luôn cố ý không đối mặt đáp lại anh ... Tôi cảm thấy, thật có lỗi..."

Vả lại, cô cùng đã nói là không thể tiết lộ cho người ngoài, đã đủ rõ ràng.

Với chỉ số thông minh thiên tài của Nam Cung Thấu sẽ không đến cả cái này cũng nghe không hiểu chứ?

"Chuyện này và thức ăn, có quan hệ thế nào?" Thiếu gia tỉ mỉ nhìn chằm chằm gương mặt ngại ngùng của cô, khóe miệng cười như không cười, "Nhan tiểu thư, tôi nghe không hiểu lắm, cô nên lựa chọn một cách giải thích đơn giản dễ hiểu hơn đi."

Cái này còn không đủ đơn giản dễ hiểu sao... Tiểu Ngư cười mà như mếu!

Nhưng Nam Cung Thấu là ai chứ, Tiểu Ngư rất rõ ràng, cô biết anh không thể nào nghe không ra ý trong lời cô, vì vậy cô ngẩng đầu, hung tợn trừng anh một cái nói: "Nếu như vậy thì Nam Cung tiên sinh xem như chưa nghe gì đi, tôi cũng không giỏi ăn nói lắm."

"Không được", Thấu thiếu gia chỉ chỉ trán mình, một mặt đứng đắn, "Bổn thiếu gia không chỉ đã gặp qua là không quên được mà còn có nghe qua một lần cũng sẽ tự động ghi nhớ, cho nên, cô phải cho tôi một lời giải thích hợp lý."

Hợp lý em gái anh chứ hợp lý!

Tóm lại anh chính là tổng hợp các loại nghịch thiên chứ gì?

"Còng tay!" Cô giật giật tay phải, khiếu nại, "Nam Cung tiên sinh, có thể mở còng tay cho tôi trước được không?"

"Xin lỗi, tôi chưa nghe được thứ muốn nghe", Thấu thiếu gia vô sỉ mặt đầy thản nhiên, "Bổn thiếu gia không giữ chìa khóa."

Hừ!

Lửa giận Tiểu Ngư tràn ra, đối với thiếu gia mặt dày vô sỉ này cô cũng chỉ có thể không tình nguyện cắn răng nói, "Anh là bạn trai tôi, không! Dạ! Bên ngoài! Người!"

Trong ngoài cũng không phân rõ, thật là uổng phí hai chữ thiên tài...

Muốn Nhan tiểu thư cô trái lương tâm đọc thuộc lòng tôi thích anh, đừng nói là một trăm lần, một ngàn lần đều không phải là việc khó.

Nhưng muốn cô thật lòng nói một câu thích, thật là khó lại càng khó hơn.

Thấu thiếu gia hiểu rõ lý lẽ này, cho nên anh vẫn giữ vững tinh thần từ bi, hướng dẫn từng bước cho cô, "Nhan tiểu thư, thứ tự từ ngữ không đúng."

Tiểu Ngư bị còng khóa hai tay, lại phải đối mặt hắn, chỉ cảm thấy người khó chịu và không được tự nhiên, cô hít thở sâu bình phục buồn bực trong lòng, hỏi: "Nam Cung tiên sinh, anh muốn thứ tự gì?"

"1. 2. 3. 4. 10."

Nam Cung Thấu nghiêng người, một tay chống trên cửa xe, dùng kiểu của bậc cha chú nào đó tập kích cô, bộ dạng lười biếng nói ra một tổ hợp số đếm, chẳng qua là câu nói càng chậm chạp thì vẻ mặt càng nhàn nhã.

Tiểu Ngư theo bản năng liền thay đổi thứ tự câu chữ trong lời mình mới nói một chút, cũng không thèm suy tính mà trực tiếp lên tiếng, "Anh là người đàn ông của em."

Một chữ cuối cùng, Tiểu Ngư suýt nữa cắn đầu lưỡi!

A a a danh dự của cô mới vừa vỡ đầy đất rồi...

"Ừ", hài lòng chấp nhận, Thấu thiếu gia lại giương mắt lại hỏi: "Nhan tiểu thư, người trong lòng em là ai?"