Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 153-2: Những người không bình thường này từ đâu tới



"Đây là chuyện cơ mật của cảnh sát, không tiện tiết lộ", Tiểu Ngư tiếp tục theo lời nói Thấu thiếu gia phân phó, "Đây cũng không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm nữa không phải sao, đi thôi, Duy An, chúng ta về nhà thôi."

Tiểu Ngư đứng lên, đưa tay về phía Duy An ———

Nhan Duy An vẫn ngồi ở trước bàn không nhúc nhích, môi mỏng khẽ nhếch nhìn Nhan Tiểu Ngư, thần sắc có chút mờ mịt và run rẩy, trong tròng mắt cũng tích tụ nghi ngờ sâu đậm.

"Thế nào?" Nhan Tiểu Ngư hơi nghiêng người, "Có thể về nhà rồi, Duy An, em còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì?"

Đôi môi khô khốc của Nhan Duy An khẽ động, cuối cùng cũng không nói gì, đứng dậy vòng qua trước bàn đi theo Nhan Tiểu Ngư, đi tới trước cửa phòng tiếp khách ———

Trong phòng giám sát vào lúc này đang vô cùng rối loạn.

Ba viên cảnh sát xông về phía trước ngăn Thấu thiếu gia lại đều bị Hôi Miêu khống chế.

Giang Phàm bất ngờ bị cướp đi điện thoại vô tuyến, khi nhìn thấy Nhan Duy An đứng dậy đi theo Tiểu Ngư ra cửa thì không khỏi giận dữ, lật bàn gào thét về phía Nam Cung Thấu: "Tự tiện xông vào phòng giám sát đã là vượt quá quyền hạn rồi, bây giờ các người còn dám đánh cảnh sát, tự tiện thả người tình nghi ra ngoài? Tôi phải lấy tội danh làm trở ngại cảnh sát thi hành công vụ để bắt các người!"

"Giang đội trưởng, cơm có thể ăn lung tung nhưng đừng nói lời bậy bạ", Giọng nói Bạch Miêu đích vang lên trước cửa phòng, trên tay cầm một xấp giấy tờ thủ tục có in con dấu, cười nói: "Chúng tôi chỉ là làm thủ tục bảo đảm chờ xét xử cho Nhan Duy An trước thời hạn mà thôi, nhưng chúng tôi hoàn toàn có thể tố cáo cục cảnh sát các người không xử lý đúng trình tự pháp luật mà tự tiện giam giữ người, không phải sao?"

Giang Phàm sững sốt một chút, nhận lấy tờ giấy kia cẩn thận kiểm tra thủ tục, sau khi không có phát hiện thiếu sót gì thì không khỏi cau mày nói: " Được, nếu các người đã làm làm thủ tục bảo lãnh chờ xét xử thì dẫn người đi là hợp pháp, tôi không can thiệp, nhưng vì sao các người muốn giựt dây Tiểu Ngư để báo tin tức không đúng sự thật cho người bị tình nghi biết? Cô ấy bây giờ vẫn là người bị tình nghi lớn nhất của vụ án này, căn bản không phải được thả ra với thân phận vô tội!"

“Tra hỏi không phải là cách duy nhất để điều tra vụ án, người tình nghi trầm mặc cũng sẽ không tự động nói ra đầu mối không phải sao?" Hôi Miêu tiếp lời, liếc nhìn Thấu thiếu gia đứng ở phía trước, "Đối với kiểu người tình nghi như Nhan Duy An này, chuyện đầu tiên chúng ta cần làm chính là tháo phòng bị của cô ấy xuống, nếu không thì cho dù cậu dùng hết tất cả các phương pháp thì cũng rất khó lấy được tin tức hữu dụng từ miệng cô ấy.

"Ý của các người là, giả vờ lấy danh nghĩa vô tội thả ra để cho Nhan Duy An nới lỏng, sau đó sẽ quan sát hành động của cô ấy sau khi rời khỏi cục cảnh sát, coi như là điểm chính để thăm dò", Giang Phàm có hiểu biết, yên lặng một hồi, sau đó giơ tay lên đưa tập thủ tục cho Bạch Miêu, nhíu mi một cái, "Nếu là như vậy thì được, cảnh sát chúng tôi có thể phối hợp với các người, mấy ngày nay chúng tôi sẽ nói với bên truyền thông phong tỏa tin tức vụ án này. Nhưng mà, theo tôi được biết thì thủ tục bảo lãnh chờ xét xử là do hai vị luật sư vào hôm đầu tiên đi cùng với Tiểu Ngư vào thăm Duy An đã trực tiếp thông qua phía trên làm. Nếu đã sớm có kế hoạch như vậy thì tại sao đến bây giờ mới bắt đầu thực hiện, làm uổng phí sức lực của cảnh sát cũng làm cho Tiểu Ngư lo lắng vô ích mấy ngày, dụng ý của các người gì, chuyện này lại nhằm mục đích gì?"

Đây là lời chất vấn, bày tỏ sự bất mãn rõ ràng với Nam Cung Thấu, cũng trực tiếp chĩa mũi nhọn vào Thấu thiếu gia.

"Thu xếp ổn thỏa cho Duy An, đừng làm cô ấy nổi lên nghi ngờ."

Sau khi Thấu thiếu gia phân phó với Nhan Tiểu Ngư một câu như vậy, liền tháo tai nghe trên đầu xuống, thả hai tay xuống, quay đầu về phía Giang Phàm, giọng nói không lạnh không nhạt: "Nếu như quý cục có phương pháp phá được án trước một ngày, tôi tự nhiên sẽ toàn quyền phối hợp.

Giang Phàm ngừng một lát, lập tức tỉnh ngộ.

Lời này ý tứ rất rõ ràng, không phải Nam Cung Thấu cần bắt được tên hung thủ này nên mới thực hiện thủ đoạn tháo phòng bị của Nhan Duy An xuống, mà là năng lực cảnh sát thành phố D bọn họ có hạn, phá án trong một ngày, nói ra cũng không ai tin.

Giang đội trưởng rất tức giận, nhưng mặc dù có tức giận đến mức nào thì cũng không có lời nào để chống đỡ, bởi vì người đàn ông thân phận hiển hách này, mặc dù không nói nhiều lời nhưng mỗi một lời đều diễn đạt điểm chính, tất cả lời nói ra lại đều là sự thật.

Mấy chữ này vừa nói ra, không chỉ có Giang đội trưởng bị thương mà là toàn bộ đồng chí cảnh sát thành phố D cũng đều bị thương...

"Tốt", Ánh mắt Giang đội trưởng mang đầy lửa giận liếc nhìn Nam Cung Thấu, "Nếu Nhan Duy An vẫn là người tình nghi thì đầu tiên tôi vừa phải bảo đảm an toàn cho cô ấy, quan trọng nhất tôi phải biết mức độ chân thực việc quan sát manh mối của các người. Cho nên, toàn bộ quá trình điều tra vụ án tiếp theo của các người phải bảo đảm đích thân tôi tham dự."

"Dĩ nhiên", Lời nói Thấu thiếu gia thông tình đạt lý, mặt không đổi sắc, "Như vậy quần áo và hành lý của Nhan Duy An trong mấy ngày tới, làm phiền Giang đội trưởng đích thân chuyển đến cóp sau xe."