Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 152-2: Thấu thiếu gia VS Giang đội trưởng



Biết bao dịu dàng, biết bao thân thiện, nhưng áp lực uy hiếp tràn đầy khó mà hình dung được.

Ngư tiểu thư oan ức, trong lòng lưỡng lự, "Đại nhân... làm sao tôi dám..."

"Ừ", thiếu gia hừ nhẹ mà quay về, "Tôi cũng nghĩ cô không có can đảm đó."

Nhan tiểu thư nghe Thấu thiếu gia hài lòng hừ một cái, quay đầu len lén căm phẫn liếc, cái nhìn này trong nháy mắt khiến cô trực tiếp bị cảnh giới không biết xấu hổ của Thấu thiếu gia làm cho kinh hãi với tốc độ chóng mặt————

Mới vừa rồi còn hờ hững như mây trôi, bây giờ mặt lại đầy vẻ kiêu ngạo thắng lợi.

Đầu rồng lão đại sao lại ngây thơ như vậy.

Đại thiếu gia đã lớn rồi mà không biết mất mặt sao?

*****

"Chậc!"

Bạch Miêu phu nhân xem kịch vui xong thì sờ cằm, nói ra cảm nghĩ của mình, "Không phí quân tốt, gián tiếp uy hiếp, mượn lời nói ra chiêu, trực tiếp giết trong nháy mắt! Thủ lĩnh của liên minh chúng ta, chính là hai chữ, cao tay!"

Hôi Miêu tiên sinh xoa xoa mũi, tiếp lời vợ mình vừa tổng kết, "Mùi kỳ quái? Ừ, hang giấm to bị đổ, thật chua."

Tiểu Ngư được cấp dưới trực tiếp đưa đến phòng tiếp khách, còn đám người Thấu thiếu gia thì đi theo Giang Phàm cùng nhau đến phòng giám sát, quan sát tình huống trong phòng tiếp khách.

Tiến vào phòng tiếp khách, Nhan Tiểu Ngư thấy Duy An nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, đầu tóc có hơi lộn xộn, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, chỉ mới qua thời gian hai ngày ngắn ngủi mà dung nhan tiều tụy không ít.

Tiểu Ngư đến cũng không làm cho Nhan Duy An có quá nhiều hành động gì khác, lúc Tiểu Ngư kéo ghế ra ngồi xuống thì mới thấy Nhan Duy An mở mắt ra, đôi mắt uể oải làm mất đi vẻ trong suốt thường ngày.

"Ngư Nhi, thời gian tiếp khách có hạn, trực tiếp hỏi điểm chính." Bên trong bộ đàm truyền đến giọng nói của Giang Phàm.

"Hai ngày nay em có khỏe không?" Tiểu Ngư nhận được hướng dẫn thì mở miệng, nhìn Duy An nói thẳng, "Hai ngày qua, chị đã điều tra nhiều lần chuyện của em, ngay cả Lâm Thư Dĩ chị cũng đã gặp rồi. Liên quan tới Lâm Thư Dĩ, em có chuyện gì muốn nói với chị không?"

Nhan Duy An nghe được tên của Lâm Thư Dĩ cũng không có bất kỳ hành động nào khác, ngược lại Duy An hết sức bình tĩnh ngồi cúi đầu xuống, trầm mặc, không nói một lời.

"Tiếp tục", Giang Phàm ở trong bộ đàm hướng dẫn, "Ngư Nhi, nói em đã điều tra chuyện ở Ngô thị, tiếp tục hỏi vụ án."

"Lâm Thư Dĩ nói với chị chút chuyện của em, chị cũng biết một ít tình huống ngày hôm đó ở đại học D em tiếp đãi Ngô Viễn Thanh", Tiểu Ngư dựa theo chỉ thị tiếp tục nói, "Chị và luật sư cùng nhau đến Ngô thị, kiểm tra camera giám sát của Ngô thị, sáng nay đã có kết quả, phát hiện đã bị người khác chỉnh sửa, sau khi video giám sát được phục hồi lại như cũ thì chứng minh quả thật có người vào trước ba ngày vụ án mạng xảy ra đã đưa tờ giấy có số điện thoại di động của em đến phòng làm việc của Ngô Viễn Thanh, chẳng qua là. . ."

Tiểu Ngư dừng lại, cố ý ngẩng đầu nhìn Nhan Duy An một chút, nhưng lại phát hiện Duy An vẫn là bộ dạng tỉnh táo lắng nghe, trong đôi mắt có chút hờ hững và an tĩnh. . .

Trong lòng Nhan Tiểu Ngư trầm xuống.

Nếu như nói lần đầu tiên gặp Nhan Duy An, trong đôi mắt cô ấy còn có do dự, chần chờ, không hiểu. . .

Còn Nhan Duy An ở chỗ này bây giờ, trong mắt lại có một sự quyết tâm và kiên định làm cho Tiểu Ngư không hiểu nổi, giống như là từng câu từng chữ mình tự thuật, đối với Nhan Duy An mà nói chỉ là năm chữ —— chuyện không liên quan mấy.

"Chẳng qua là, sau khi hình ảnh của camera giám sát được tiến hành xử lý tỉ mỉ cấp độ 2 thì phát hiện trừ bị chỉnh sửa ra, thì hình dáng của người đàn ông tiến vào phòng làm việc của Ngô Viễn Thanh cũng bị xử lý làm mờ kỹ thuật cao, cho dù bây giờ phục hồi lại như cũ thì cũng chỉ có thể nhìn được đại khái chiều cao và màu sắc quần áo, căn cứ vào phán đoán thì đây là một người đàn ông cao lớn, mặc quần áo đen, đi tốc độ rất chậm, chân phải có tật nhẹ. . ."

Tiểu Ngư hơi ngừng, tiếp tục hỏi, "Khoảng thời gian này, em có tiếp xúc với người đàn ông nào như vậy không?"