Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 148-1: Trái tim lúc thất tình là cô đơn nhất



“Lần này khác!” Lãng Lãng đứng dậy và chạy đến bên cạnh Đường Táp để phàn nàn, “Trước đây đều do em một bên tình nguyện, lần này tôi và Tiểu Ngư có tình cảm với nhau. Trong khoảng thời gi¬an này cô ấy làm cái gì cũng ở cùng với tôi, bị tôi nắm tay, bị tôi ôm cũng không chống cự, đó không phải là thích tôi vậy là cái gì!”

“Nếu đã như vậy, tại sao đang tốt đẹp lại không cần em nữa?” Đường Táp xắt rau xong, bật lửa.

“Đều do Nam Cung Thấu, Tiểu Ngư vốn dĩ đã nói sẽ làm món trứng bọc cơm chiên tình yêu cho tôi, nhưng lại do Nam Cung Thấu, anh ta anh ta……….” Chỉ tay về căn phòng của Thấu thiếu gia ở lầu 2, Hạ Lãng Lãng còn dò xét bốn phía một lần nữa, chắc chắn camera không mở, mới tiếp tục, “Nhưng anh ta luôn nghĩ cách phá hoại tình cảm của tôi và Tiểu Ngư!”

“Cải trắng? Trứng bọc cơm chiên?”

Đường thiếu gia từ lâu đã quen với đủ loại thất tình của cô, anh cũng không đưa ra bình luận gì về những lời than phiền và tố cáo của cô, nhìn cô và thấp giọng hỏi, “Ăn cái nào?”

Lãng Lãng liếc nhìn cải trắng, liếc nhìn Đường Táp, hồi lâu mới lúng ta lúng túng trả lời, “Muốn ăn món cải trắng xào giấm anh nấu, cũng muốn ăn món trứng bọc cơm chiên anh nấu!”

“Đi, đến bàn ăn chờ mấy phút”, Đường Táp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai và xinh đẹp của cô, mỉm cười, “Tôi nấu cho em ăn.”

Trái tim lúc thất tình là cô đơn nhất, tâm trạng vào ban đêm là suy sụp nhất.

Hạ Lãng Lãng vừa chịu đựng sự tổn thương quá nghiêm trọng, chợt được Đường Táp đối xử dịu dàng như thế, không khỏi nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt đẹp của anh, cảm khái theo bản năng, “Táp Táp, nếu anh là một người phụ nữ, tôi nhất định sẽ thích anh.”

“Thật đáng tiếc! Tôi là một người đàn ông chính thống!” Trừng mắt nhìn cô, Đường thiếu gia gõ một cái lên trán cô, tức giận nói, “Đến phòng ăn đi, đừng cản trở ở đây nữa!”

“Biết rồi thiếu gia Đường Táp, anh là người anh em của tôi mà!”

Hạ Lãng Lãng cắt một tiếng, dưới sự đồng hành của Đường Táp, cuối cùng cũng hồi phục lại tâm trạng, sau đó hừ một tiếng, lắc lư thân thể gầy yếu, ra dáng lưu manh trở về phòng ăn đợi cơm, lúc đó còn nhìn về phương hướng phòng khách nơi Tiểu Ngư ở, buồn bã liên tiếp ……….

Đường Táp nhìn Hạ Lãng Lãng, yên lặng nhìn chằm chằm vào cái chảo đang bốc khói dầu kia, không có lý do gì, trong tim anh dâng lên một ngọn lửa không tên.

Không vì cái gì khác, chỉ vì ba chữ anh em tốt đó.

Hạ Lãng Lãng, rốt cuộc lúc nào em mới có thể ý thức được bản thân mình là một người phụ nữ?