Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 147-2: Đêm nay, cô là của tôi



Anh dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn và mê hoặc lòng người gọi về phía cô, Tiểu Ngư liền giống như người mất hồn ngoan ngoãn đi sang, ngồi xuống theo mệnh lệnh của anh.

Cô cảm thấy những ngón tay thon dài của Thấu thiếu gia mang theo ấm áp đặt lên mái tóc cô, tim cô chợt căng thẳng, lồng ngực nhanh chóng nhảy lên.

Anh là, muốn sấy tóc cho mình sao?

Mặc dù động tác lúc này rất dịu dàng……... Nhưng vấn đề ở đây là, anh, sẽ sấy sao? Có thể sấy xong hay không, hay tóc mình sẽ bị trụi nửa bên……... Tiểu Ngư vô cùng hoài nghi, đột nhiên bắt đầu cảm thấy lo lắng cho nửa đời sau của những sợi tóc.

Thấu thiếu gia di chuyển cơ thể, để cô dựa vào lồng ngực mình, sau đó, mở máy sấy, ngón tay chăm sóc từng sợi tóc ướt của cô, có trật tự, thành thạo, lại không hề có dấu vết của sự không thuần thục và không lưu loát.

Ngược lại, còn rất thoải mái.

Cô hơi ngạc nhiên, cảm thấy mình được Thấu thiếu gia phục vụ cực kỳ thoải mái.

Cuộc sống của Nhan tiểu thư toàn vẹn rồi, cũng không thể tưởng tượng nổi nữa rồi — — —

Cô cũng không ngờ rằng, Thấu đại thiếu gia sống an nhàn suиɠ sướиɠ, lại vừa có thể nổi danh bên ngoài, vừa có thể rãnh rỗi ở trong nhà, lại vừa có thể mua bán đạn dược súng ống, vừa có thể nấu ăn trong nhà; vừa có thể gϊếŧ người khát máu, lại có thể mua thức ăn ở siêu thị, không chỉ thông thạo xoa bóp đầu, còn biết dịu dàng sấy tóc, chăm sóc phụ nữ……... Đây, thật là hoàn hảo, cũng tưởng chừng như không thể tìm được khuyết điểm!

Vị thiếu gia không phải con người này có thể không cần tiếp tục chống lại ý trời để chiếm toàn bộ ưu thế hay không?

Tiểu Ngư vẫn yên lặng và không cam lòng trong lòng anh, bỗng nhiên cảm thấy đầu vai của mình bị nắm chặt, chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được lồng ngực của anh dựa vào gần hơn, cả người dính chặt vào anh, cảm nhận được từng tiếng nhịp tim trầm ổn trước ngực anh xuyên thấu qua sống lưng, đi vào tai và tim của cô.

Gương mặt Nhan tiểu thư không hiểu sao dấy lên một mảng ráng đỏ, anh lại muốn nổi điên cái gì nữa……….

“Ngài Nam Cung”, Tiểu Ngư bất an di chuyển người, “Hay là………. Không bằng, để tôi tự mình làm là được rồi……….”

“Không được.”

Thấu thiếu gia cự tuyệt một cách ngắn gọn, tay phải cầm một sợi tóc bên má cô lên, ngón tay vuốt ve vành tai của cô, dần dần xoa xuống chiếc cằm có đường cong trong suốt, và giữa xương quai xanh xinh đẹp……….

Tiểu Ngư cảm nhận được động tác của anh, thân thể cứng đờ, không được tự nhiên.

Đây…….. Không phải là nói một chút nữa chúng ta phải bàn về tài liệu sao, giờ sao lại sấy tóc xong anh liền sờ rồi, thiếu gia thiên tài, trình tự này của anh không đúng lắm………..

“Chờ đã, chờ một chút……..” Tiểu Ngư cảm nhận được bàn tay của anh đã trượt vào thuận theo cổ áo, những ngón tay đã đặt trước ngực của cô, khiến cô không khỏi thấp giọng run rẩy, cảm thấy không được tự nhiên, cô kêu lên, “Ngài Nam Cung, anh đừng……….”

Còn chưa nói xong, liền cảm thấy cơ thể nặng nề, trước mắt cô tối sầm lại, cô liền thấy một lồng ngực cường tráng và khoẻ mạnh dưới chiếc áo ngủ nửa mở đó đang đè mình xuống, chưa kịp chạm vào mắt anh, chóp mũi của cô liền đã đụng vào lồng ngực của anh, cơ thể bị cánh tay dài quấn lấy, lại bởi vì ôm chặt chẽ, hơi thở phái nam thơm ngát mà ngào ngạt kia của anh đột nhiên cuốn lấy, bao bọc lấy cô, cắn nuốt cô, cô chỉ cảm thấy đầu óc mình nhất thời mê man, rơi vào trong một vùng mềm mại không thể chống cự…………..

Lúc này, cô đã bị Thấu thiếu gia, hoàn toàn đặt ở dưới thân.

Không đúng a, chuyện này không đúng, việc thảo luận vụ án một cách hào hoà và lành mạnh, không thể phát triển trở thành như vậy a!

Tiểu Ngư uốn éo người, nhận ra mình đã bị anh ôm rất chặt, gần như dán cả người vào ngực của anh, không khỏi run rẩy liền hỏi: “Anh………Rốt cuộc anh muốn làm cái gì a……...”

“Cô nói xem tôi muốn làm cái gì?” Thấu thiếu gia hỏi lại, giọng nói u ám, con ngươi tối đen.

Tiểu Ngư rơi lệ, sao cô cảm giác càng ngày càng tà ác rồi !

“Trước tiên chúng ta nên nói một chút về chuyện tài liệu đi”, Tiểu Ngư thì thầm đề nghị, “Muộn rồi, ngày mai tôi còn phải điều tra vụ án vào sáng sớm, vả lại, sắp mười giờ rồi, anh cũng nên ngủ rồi……….”

“Là nên ngủ rồi”, thiếu gia cười, “Ngủ cùng cô.”

Người chậm chạp cũng nghe ra được trình độ sεメ của lời nói này cao biết bao nhiêu.

Hai tai Tiểu Ngư đỏ bừng, chỉ cảm thấy dưới lời nói của anh, tâm trí của mình đã trở nên mê man, mặt đỏ tim đập.

“Không được……...” Cô tức giận đẩy lồng ngực của anh, “Lời tôi muốn nói còn chưa nói hết, còn về việc trước bữa cơm tối, những lời tôi đã nói ở trước mặt người của Nam Cung gia đó, thật ra thì………..”

Không đợi cô nói hết, Thấu thiếu gia lại giống như biết cô muốn nói gì, liền cúi đầu hôn cô, nuốt sống toàn bộ lời nói của cô.

“Ô ô ô ô ô ô………..” Ngôn ngữ ngoài hành tinh của Nhan tiểu thư lại xuất hiện lần nữa.

“Yên tâm, tôi sẽ rất dịu dàng”, Thấu thiếu gia một tay ôm lấy eo của cô, một tay nắm chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, một lần nữa lĩnh ngộ chống lại ý trời, anh nhìn chằm chằm cô, chậm rãi tuyên bố: “Nhan Tiểu Ngư, tối nay, cô là của tôi.”