Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 146-2: Cô lên hay tôi xuống



Tiểu Ngư nằm sấp trên giường, trong lòng buồn bực sắp hộc máu, Nam Cung gia này, tại sao lại không có một người bình thường nào a, ngay cả bạn bè cô thật vất vả mới chọn trúng cũng là less, vì sao a! Vì sao a!

Lúc đang sục sôi phẫn uất thì máy tính ở đầu giường chợt vang lên, trong màn hình hiện ra hình cảnh trong phòng sách ở lầu 2.

Nhan Tiểu Ngư ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Thấu thiếu gia đã tắm xong và thay áo ngủ ngồi trước màn hình máy tính ở phòng sách, đang cầm văn kiện gạch gạch vẽ vẽ, dù bận nhưng vẫn ung dung.

“Cô lên, hay là tôi đi xuống?” Thấu thiếu gia không ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm tài liệu, bình thường hỏi.

Nhan Tiểu Ngư nhớ mình vẫn còn tức giận chuyện cơm cà ri, thế là phồng miệng, tiền đồ trở về, nói: “Tôi không lên, anh cũng không cần xuống!”

Ngón tay thon dài của thiếu gia dừng lại, ngẩng đầu lên, giương đôi lông mày đẹp lên, híp mắt lại nói: “Lặp lại lần nữa?”

Vẻ mặt và giọng điệu của người này chỉ giỏi về việc uy hiếp người khác!

“Tôi đi lên không có việc gì phải làm, anh xuống cũng không có gì chuyện muốn làm!” Mặc dù giọng điệu của Nhan Tiểu Ngư hơi nhẹ, nhưng lời nói lại vẫn kiên quyết không nghe lệnh .

Thiếu gia nghe thấy mỉm cười, khóe miệng vẽ ra một độ cong mê người, “Đêm dài đằng đẵng, chúng ta có thể có rất nhiều chuyện phải làm, cũng có rất nhiều chuyện muốn làm, không phải sao?”

A — —! Chuyện này cũng có thể bị anh nói bậy bạ cho được, trong đầu Thấu thiếu gia anh chứa cái gì thế!

Mặc dù trong lòng Tiểu Ngư rất tức giận, nhưng vẫn đỏ bừng cả khuôn mặt vì người đàn ông có bề ngoài đàng hoàng nhưng nội tâm lại cực kỳ hạ lưu vô sỉ này, cô yên lặng một lát, rồi nói: “Có chuyện gì, ngày mai chúng ta nói sau đi, hôm nay đi thành phố đi cả một ngày, tôi rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

Nghĩ thêm một chút, quyết định làm rõ, cắn môi tiếp tục nói, “Còn có những lời tôi đã nói trước bữa cơm tối vừa nãy, tôi nghĩ, lúc đó tôi có một chút xúc động, tôi muốn thu……….

Ken két!

Cô vừa mới nói được một nửa, liền thấy Thấu thiếu gia cầm văn kiện trong tay và đứng lên, khi cô nheo mắt nhìn vào màn hình và tìm kiếm bóng dáng anh tuấn kia, cánh cửa phòng bên cạnh phòng thay đồ đột nhiên mở ra, một bóng dáng cao lớn bước vào, mang theo một mùi hương quen thuộc vào phòng.

Chính là Thấu thiếu gia cả người đầy quyến rũ và lười biếng, đang mặc áo ngủ của chúng ta.

Tiểu Ngư bối rối, trợn mắt nhìn anh rồi hét lên: “Sao anh lại vào?”

“Như cô đã thấy”, thiếu gia rất bình tĩnh, “Bước vào.”

“Phòng của tôi rốt cuộc là có bao nhiêu cánh cửa thông với phòng sách và phòng ngủ của anh vậy?” Tiểu Ngư thực sự phát hiện phòng khách mình đang ở là một căn phòng vô cùng nguy hiểm, cô ngồi dậy, tức giận nói, “Còn cái máy tính này, không chào hỏi một tiếng liền sáng, điện thoại di động, không chào hỏi một tiếng liền nhận, anh, không chào hỏi một tiếng liền đi xuống, anh không thể suy nghĩ một chút về cảm giác của tôi sao, ngộ nhỡ tôi đang thay quần áo, ngộ nhỡ tôi có việc gấp, ngộ nhỡ tôi không muốn nghe điện thoại, ngộ nhỡ tôi không muốn gặp anh……….”

“Điện thoại di động vang lên à?” Thấu thiếu gia trực tiếp ngồi xuống giường, cơ thể dựa vào gối, nghiêng người lười biếng hỏi, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào văn kiện.

“Ách, vang, vang rồi.”

“Lúc nãy máy tính nhấp nháy nhắc nhở sao?”

“Cũng…….. nháy rồi.”

“Về việc ai lên ai xuống, lúc nãy có hỏi ý kiến của cô không?”

“……..Có………..”

Thiếu gia nhướng mày, tháo mắt kính gọng đen xuống, trong mắt lưu động nghiên mực lớn, lóe lên sự trong suốt, “Cô Nhan, không muốn gặp tôi?”

“Tôi! Tôi……….” Tiền đồ! Dũng khí! Chí khí! Tôn nghiêm! Phản kháng………….. Vô số câu chữ dập dờn một vòng trong đầu, Nhan tiểu thư cuối cùng cũng nổi nóng, thấp giọng hét , “Chí ít buổi tối hôm nay tôi không muốn gặp anh……..”

Lạch cạch!

Một xấp tài liệu rơi xuống trước mặt cô, phía trên ngoài rất nhiều những tài liệu và văn kiện phức tạp ra, còn có những trọng điểm và lưu ý được phác hoạ bởi nét chữ cương nghị và lưu loát của thiếu gia…………