Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 142-3: Lâm Mặc



Khí chất của cô rất giống với cảnh sát ... Cô Ngư lâng lâng, sau đó chạm vào mặt, ngượng ngùng khoác tay, "Đâu có đâu, tôi cũng mới trở thành cảnh sát được vài tháng, vẫn chưa phá được vụ án nào, chưa làm được chuyện gì lớn lao, đây đều bị giáo sư nhìn thấy cả rồi, tôi cũng không phải cố tình để lộ ra bên ngoài…... "

Không phải là một kẻ ti tiện bỉ ổi trong lòng có mục đích, cũng không phải là người xấu có bụng dạ khó lường.

Lâm Mặc dựa vào lưng ghế, nhìn Nhan Tiểu Ngư đưa ra kết luận như thế, đột nhiên anh ta cảm thấy đã lâu rồi không có người khỏe mạnh nào xuất hiện nói chuyện trước mặt anh ta, anh ta không nói chuyện, cũng không ra lệnh đuổi khách như thường lệ.

"Vào buổi chiều của ngày xảy ra vụ án, Giáo sư Lâm anh đã ở đâu?" Tiểu Ngư lấy giấy bút ra ghi chép. "Mối quan hệ giữa bác sĩ - bệnh nhân của anh và ông Ngô Viễn Thanh kéo dài bao lâu?"

"Gần trường đại học thành phố D", anh ta thừa nhận, "Ông Ngô đã từng nhiều lần viết thư cho tôi để tìm cách điều trị bởi vì ông ta đã chịu đựng sự hành hạ của bệnh tâm lý rất lâu rồi, ước chừng bắt đầu từ tháng 9 năm ngoái, tôi bắt đầu chính thức thụ lý tình trạng bệnh của ông ta, bắt đầu tư vấn trị liệu khuyên bảo hai lần một tháng. Bởi vì thời gian ông Ngô phát bệnh chủ yếu là vào đầu tháng, tôi sẽ đặt thời gian điều trị là vào giữa tháng trước. "

Lâm Mặc lại nói thêm vài lần về thời gian tư vấn, Tiểu Ngư kiểm tra quyển sổ ghi chép việc đăng ký của Ngô Viễn Thanh một vài lần, quả nhiên toàn bộ đều trùng khớp.

Tiểu Ngư ngẩng đầu lên và hỏi, "Tại sao Giáo sư Lâm lại xuất hiện ở gần thành phố D vào ngày xảy ra vụ án?"

"Vào ngày đó, trùng hợp là khoảng thời gian tôi và ông Ngô dự định điều trị lần đầu tiên trong tháng này", sắc mắt của Lâm Mặc trước sau vẫn luôn bình tĩnh, "Thời gian hẹn là khoảng ba giờ sau khi kết thúc buổi lễ lớn ở thành phố D. Thật không may, sau đó tôi tạm thời có việc gấp nên đã rời đi trước. "

“Có ai chứng minh tình hình lúc đó cho Giáo sư Lâm không?” Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vào khoảng thời gian mà cô ghi lại, chau mày. “Suy cho cùng thì thời gian anh đã cung cấp hoàn toàn khớp với thời gian Ngô Viễn Thanh bị gϊếŧ chết.”

Ngay cả thời gian 3 giờ anh ta rời đi cùng với thời gian chuyển thi thể đến vùng ngoại ô đều đồng nhất, không chê vào đâu được.

"Tôi nghĩ, không thể nào như vậy," Giáo sư Lâm lắc đầu, "Trong rừng cây ở phía sau khuôn viên trường đại học thành phố D có đình nghỉ mát và băng ghế dài, rất yên tĩnh, sau khi tôi mua một tách cà phê, tôi vẫn luôn một mình chờ ở đó, cho đến ba giờ, lái ô tô rời đi.

Đôi mắt anh ta sáng và trong suốt, lời thú nhận của anh ta lại không giống với bất kỳ sự che đậy nào.

Tiểu Ngư có ấn tượng đầu tiên rất tốt về người đàn ông xinh đẹp này, nếu nói anh ta gϊếŧ người, cô thực sự không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa, động cơ gϊếŧ người là gì?

Tiền? Giáo sư Lâm không thiếu.

Tình yêu? Cuộc sống riêng tư của Ngô Viễn Thanh sạch sẽ như vậy, nếu như ông ta thật sự tranh giành một người phụ nữ với giáo sư Lâm, vậy thì mối quan hệ điều trị này sẽ không được duy trì đến ngày hôm nay.

Nghĩa? Vị giáo sư này nhìn ra sao cũng không giống với người thất tín đi uy hiếp người khác, dù sao, từ những gì anh ta nói dưới đây, có thể nghe ra được một hai ở trong đó rồi.

"Tôi có nghĩa vụ bảo mật về tình hình khám bệnh và lịch trình tư vấn của bệnh nhân, vì vậy, cho dù cô có hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào có liên quan đến vấn đề điều trị của Ngô Viễn Thanh, tôi sẽ chọn không trả lời."

Tiểu Ngư nghe anh ta đi thẳng vào vấn đề, cũng không chuyển sang hướng khác nữa, giương mắt nhìn sâu vào Lâm Mặc, thấp giọng hỏi, "Giáo sư Lâm ... biết Nhan Duy An không?"

“Nhan, Duy An?”

Anh ta chầm chậm lặp đi lặp lại những từ đó, con ngươi màu đen dường như đang suy nghĩ, lại dường như đang nhớ lại, một hồi lâu, lắc đầu, "Tôi không biết."