Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 135-2



Cá Nhỏ ngẩn người, có chút kinh ngạc.

Haineko nói đúng, thiên phú đánh lộn, cô cũng từng hoài nghi mình như vậy.

Trước khi cô vào trường cảnh sát, cũng không có tiếp xúc đánh lộn qua, phương hướng huấn luyện tán đả, hoặc võ thuật, chỉ là cũng những học viên khác giống nhau là thân thể khoẻ mạnh, nhưng là, cũng lúc lần thứ nhất trong lớp học đấu, tring lúc vô tình, lập tức phát huy thực lực người khác không thể nào bằng, thành thạo, ngoan lệ, thành thao, thậm chí ở gần người đánh nhau thì không tự chủ khoá lại hầu yết, suýt chút nữa dùng sức ngón tay, móc chụp trong cổ, đả thương tánh mạng người ta.

Lúc ấy, cô bị chính mình doạ hết hồn, lão sư Judo nhìn cô ngẩn người, cả phòng luyện tập, một mảnh tĩnh lặng, mỗi ánh mắt mọi người nhìn cô, giống như nhìn quái vật, bởi vì lão sư khi đó, cao 1m80 mấy, gần 200 cân, cô cũng chỉ là đứa bé chưa đầy mười sáu tuổi.

Một lần kia, bị cô chi nên tính tức cười suất giao kết thúc, kêu rên liên tiếp sau đó, lập tức bắt đầu hướng lão sư xin tha thứ, khiến cả phòng luyện tập cười ầm lên.

Trùng hợp, mỗi người, đều nháy mắt im lặng, xem như là trùng hộ. Mà sau buổi học thứ nhất kia, cô lập tức học được cách che giấu chính mình, không hề thể hiện tài năng của mình, mỗi tiết đều trung quy trung củ, giữ vững thành tích trung trung, dần dần sau khi được người ta chấp nhận, cô quên thiên phú mà mình không giải thích được, người trong cảnh giáo cũng quên một ít, lão sư Judo bởi vì cổ họng thanh ứ, thất thanh mấy ngày mà xin nghỉ.

Sau lại ẩn núp đè nén, vẻ này dần dụ ra vẻ ngoài nhẫn tâm cũng dần phai nhạt, biến mất.

Lần thứ hai xuất hiện, chính là đến hình cảnh đại đội báo cái, Giang Phàm đưa cô ra sau xe Thượng Công, gặp phải án kiện ép buộc, lúc ấy cầm Quân Đạo cuồng bạo ép buộc phụ nữ có thai, xe buýt đã đi một lúc, Giang Phàm nhận được điện thoại của cô ở phía sau mãnh liệt truy đuổi, cô cảm thấy không đợi được người, lập tức một tia ý thức hiện lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy đao, cứu phụ nữ có thai, cũng lúc tên lưu mang giở mánh khoé thì huyết quang trong đầu chợt loé, không tự chủ giảy dụa, chỉ nghe két một tiếng, một tay của lưu mang bị loại bỏ hoàn toàn...

Mặc dù chỉ là hai chuyện nhỏ rất đơn giản, Nhan Cá Nhỏ cũng hiểu được hai chuyện này được giấu đi không có nhiều người rõ ràng, càng không thể nào nhìn rõ bản chất.... Mà Haineko và Bạch Miêu, vậy mà có thể tra được chuyện nhỏ như vậy, thật là một câu nói mà nói ta trọng điểm, không có chút do dự, như vậy nói đúng là.....

Ánh mắt Cá Nhỏ chợt đề phòng lạnh lẽo, “Mấy người điều tra tôi?”

“Nhan tiểu thư không cần khẩn trương”, Bạch Miêu còn đang cười, thong dong hiểu, “Chúng tôi làm việc coi trọng chính xác, trước khi tiếp nhận nhiệm vụ, tất nhiên phải tiến hành điều tra biết gốc biết rễ của khác hàng, như vậy mới có thể có tin tức chính xác nhất, khiến nhiệm vụ hoàn thành nhanh hơn tốt hơn.”

Cá Nhỏ cau mày, cả người căng thẳng, hiển nhiên trong lòng vẫn dựng lên bức tường phòng bị, “Chỉ có lý do này?”

“Nhan tiểu thư, thật ta thì cô rất thông minh!” Đôi mày thanh tú của Bạch Miêu khơi lên, vẻ mặt tán thưởng, giọng mang thâm ý, “Thật ra thì lý do khác, cũng rất đơn giản, cô chỉ cần suy nghĩ một chút, gần đây có người nói qua muốn điều tra cô hay không lập tức ok rồi.”

Cá Nhỏ chợt nhớ tới lúc ở trong phòng mình, Nam Cung Thấy, đúng là nghĩ hai chữ điều tra mình.....

Chỉ là đến bây giờ cô vẫn không hiểu rõ, tại sao, anh muốn điều tra cô đây? Tại sao, anh lại quấn lấy mình không giải thích được đây? Bởi vì Nano? Nhưng mà sau khi chuyện chấm dứt, anh như cũ không để cô đu, hơn nữa giống như, làm tầm trọng hơn không phải sao...... Tại sao?

Vô số tại sao vòng quanh mi tâm cô thì Hạ Lạng ở một bên chợt hối hận ngao một tiếng, nắm tay Cá Nhỏ nói: “Tôi sai lầm rồi Cá, tôi lại không khiến đường táp điều tra cô, tôi đối với cô là thật tâm, tôi cũng chỉ vì quan tâm yêu thích cô cho nên mới điều tra cô, cô đừng giận tôi, ngàn vạn đừng giận tôi a!”

Cá Nhỏ nghe được lời của Hạ Lãng, giật mình, không hiểu sao tai có chút nóng lên.

Bởi vì quan tâm cô, thích cô, yêu quý cô.... Mới muốn hiểu rõ cô hơn.... Là như vậy phải không.... Nam Cung Thấu đối với mình, là ý định này.....

Lại không dám nghĩ, Cá Nhỏ vội vàng bức rứt, cắn cắn mỗi, sắc mặt hiệu noản.

Hạ Lãng thấy Cá Nhỏ còn thẹn thùng, sắc mặt đỏ rực, trong lòng lập tức kích động —— Cá Nhỏ xấu hổ, Cá Nhỏ vì mình xấu hổ! Nam Cung Thấu anh xếp hàng sau đu, hiện tại địa vị của gia trong lòng Cá Nhỉ, hoàn toàn vượt lên trên anh một khoảng lớn, bỏ xa anh ha ha ha ha!