Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 118-2: Từng mơ thấy xe chấn với tôi sao?



“Được, không thành vấn đề.”

Thấu thiếu gia trả lời rất dứt khoát, trực tiếp gọi điện thoại nói với trợ lý ở công ty, bàn giao chuyển bất động sản là biệt thự ở New Zealand, mạnh mẽ vang dội.

Người bên kia nghe thấy vậy, vô cùng kinh ngạc, giọng nữ vang lên: “Boss của chúng ta sao thế này, vậy mà tùy ý cho chúng mình tiền sao?”

Boss Thấu không nói gì.

“Xem ra nhiệm vụ lần này đối với Thấu thiếu gia mà nói, vô cùng quan trọng.” Giọng nam cười, “Miêu nhi, Thấu thiếu gia đều đã đưa vốn gốc lớn như vậy, anh nghĩ nếu chúng ta xảy ra một chút sai lầm, cũng sẽ bị lột sống.”

“Đúng là phải để ý rồi…” Giọng nữ cũng cười ha ha, nói, “Tiểu Thấu, không quấy rầy anh nữa, tôi và anh đến thành phố D tìm chút tin tức, đi dạo xung quanh, nhớ rõ phải mang đương sự về đấy, để chúng tôi hỏi rõ tình huống, buổi tối bàn lại.”

“Được.”

Nam Cung Thấu trả lời xong liền tắt cuộc trò chuyện, để vật phẩm hình vuông trước ngực.

Bạn học Ngư không hiểu lắm, hỏi, “Cái này… Là di động kiểu mới sao…”

“Nam Cung có dụng cụ định vị độc nhất, có thể định vị, trò chuyện, tìm kiếm vị trí của đối phương trong vòng trăm km với thời gian nhanh nhất” Thấu thiếu gia vừa nói vừa kéo lỏng cà – vạt ra, “Khi Nhan tiểu thư lên xe chạm vào chốt mở, khởi động một tiếng hệ thống đóng cửa đúng giờ.”

Tiểu Ngư nghe hiể, nhưng cũng giật mình, kinh ngạc nói: “Vậy… Theo như lời bọn họ nói muốn bồi thường muộn một tiếng là vì…”

Chữ tôi đó, cô thật sự không nói nên lời, hiện giờ nợ nần trăm vạn đè nặng lên người, hơn nữa ngàn chữ trước, cô có thể trực tiếp nhảy lầu rồi, ít nhất có thể hoàn thành rất nhiều mục tiêu trong nhân sinh lần trước báo nguyện vọng và huy hoàng ở thành phố D.

“Sao anh lại đồng ý bồi thường cho bọn họ thế?” Tiểu Ngư đặt câu hỏi, cảm thấy khó hiểu, bình thường con hàng này thông minh lanh lợi, sao lúc này bị lừa gạt như vậy lại không hề cảnh giác?

“Bọn họ là luật sư nổi tiếng số một số hai quốc tế, từ trước đến nay chỉ thắng kiện tụng, chưa bao giờ thất bại, vụ án lần này của em gái em sẽ do bọn họ phụ trách.”

Một câu hoàn toàn làm Nhan Tiểu Ngư rơi lệ rồi.

Vì cô, thực sự tất cả là vì cô, cô, cô cô cô…

“Thực xin lỗi!” Ngư quay đầu, trịnh trọng áy náy nói, “Nam Cung tiên sinh tôi không nên hiểu lầm anh, tôi sai rồi, tôi sai mười phần rồi, vậy mà vừa rồi tôi lại nghĩ anh mang tôi đến nơi này là muốn…”

“Trong đầu Nhan tiểu thư đúng là có không ít ý nghĩ xấu” Thấu thiếu gia ngắt lời cô, khẽ cười giễu cợt trách móc.

Ngư im lặng, ôm lấy đầu tiến hành tự kiểm điểm.

Ngay lúc cô đang nói thực xin lỗi mười mấy lần trong lòng, ca ngợi Thấu thiếu gia chính nghĩa chuyên giúp người làm niềm vui mấy trăm lần, bỗng nhiên cánh tay cô khẽ động, có người kéo lấy tay cô kéo đi, cô không khỏi phản kháng, liền bị ôm vào trong cái ôm chắc chắn.

“Nếu em muốn, tôi có thể phối hợp” Thấu thiếu gia hỏi nhỏ, “Thế nào, Nhan tiểu thư, từng mơ thấy xe chấn với tôi sao?”

Giọng nói trầm thấp, gợi cảm, trêu chọc người lòng người.

Nhan tiểu thư bị hỏi, khuôn mặt đỏ bừng lên!

Trong đầu người nào toàn ý nghĩ xấu chứ, uổng phí vừa rồi cô còn ca ngợi anh ở trong lòng!