Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 117-2: Cảm động và cầm thú



“Chuyện của cô ấy, tôi giúp em.” Thấu thiếu gia không quay đầu lại, chuyên tâm lái xe, khuôn mặt sắc sảo nhìn chăm chú phía trước, không nhìn ra được cảm xúc.

Tiểu Ngư nghe thấy câu này, không hiểu sao trong lòng yên ổn ba phần, nhưng vẫn còn trong cú sốc, cắn môi nghĩ ẩn ý trong lời nói của anh - -

Trên thế giới này không có bữa cơm trưa miễn phí, cho nên từ nhỏ cô đã không bằng lòng tiếp nhận người khác giúp đỡ, trừ phi là bất đắc dĩ, nếu như thật sự tiếp nhận, chắc chắn phải cố gắng gấp mười lần sức lực để trả lại, chỉ vì đổi lấy thỏa đáng.

Tuy bình thường ít đọc tiểu thuyết ngôn tình và xem phim thần tượng, nhưng trải qua mưa dầm thấm đất của nữ đồng chí bên cạnh, Tiểu Ngư cũng biết một chút về bán mình trả nợ, khế ước tình nhân, vì người thân vào tù mà bán đứng thân thể của mình và một số tình tiết không đáng tin… Cô nghĩ đến cảnh ngộ lúc này của mình, nghe giọng điệu của Thấu thiếu gia, không hiểu sao cảm thấy bây giờ mình phù hợp như vậy, không nên nghĩ một cách nghiêm túc, cũng có thể dò số chỗ ngồi.

Tuy đoạn đường này Khấu thiếu gia đi không nhanh, nhưng trái tim của cô không yên, vô cùng bất an.

Mà khi Nam Cung Thấu phanh lại, bỗng nhiên trái tim cô đập điên cuồng, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

Bởi vì Khấu thiếu gia dẫn cô đến cảnh khu nổi tiếng nhất ở thành phố D - - - núi Thanh Dương.

Khí hậu ở núi Thanh Dương ôn hòa, gần như rất ít giá lạnh, nóng bức của mùa hè, một năm bốn mùa đều có các loại hoa tranh nhau nở rộ, rực rỡ bao quanh giống như khoe sắc với cỏ cây, nấn ná ở giữa, bơi ở tiên cảnh vẽ ở trong gương.

Phong cảnh ở nơi này tuyệt đẹp, bốn mùa như xuân, nhưng cũng vì vị trí độc đáo, vô cùng thích hợp để nói chuyện tình yêu, khi Tiểu Ngư được phân đến khu vực này tuần tra, từng thấy nhiều lần, số lượng đỗ xe ở núi này rất lớn, cùng với tiếng xe tắt máy, xe còn lắc lư kịch liệt, tỉ lệ lũy thừa xe chấn rất cao…

Nơi này được xưng là thiên đường của nhóm cầm thú, địa ngục của các thiếu nữ đàng hoàng.

Cho nên lúc này nhìn Thấu thiếu gia đỗ xe ở chỗ bí mật, thân thể Tiểu Ngư cứng đờ, cảm động vừa rồi biến mất hoàn toàn, chỉ còn ba phần cẩn thận, ba phần sợ hãi, còn có hai phần cảnh giác, hai phần tức giận - - người đàn ông này mới đề xuất muốn giúp mình, bây giờ lại có mưu đồ gây rối, tư tưởng đúng là vô cùng cầm thú!

Cho dù ở trong không gian chật hẹp, vô cùng thích hợp với người am hiểu chạy trốn như cô, nhưng vì đối phương là Thấu thiếu gia, dù sao người và quái vật cũng có khác nhau, ưu điểm khuyết điểm quá rõ ràng, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, vô cùng chuyên chú tập trung quan sát xem Thấu thiếu gia có thể nổi lên thú tính nhào qua hay không.

“Cho tôi.”

Thấu thiếu gia dừng xe xong, không có bất luận lời nói dư thừa nào, quay đầu sang, nhìn chằm chằm cô ra lệnh.

Trong không gian khép kín yên tĩnh, giọng nói của anh luôn từ tính trầm thấp như vậy, tràn đầy trêu đùa.

Tiểu Ngư lại càng tức giận, ngẩng đầu từ chối, “Nằm mơ đi! Không cho!” Cô tuyệt đối không đánh mất nguyên tắc!

Thấu thiếu gia nhíu mày lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt không vui lặp lại, “Cho tôi.”

“Không cho - -!” Tiểu Ngư ôm ngực, tức giận gào lên với anh, “Không cho - -!”

Tên này đẹp trai giàu có, cho rằng có tiền thì giỏi lắm sao, cho rằng có thủ đoạn thì có thể đùa giỡn người ta sao, nằm mơ đi! Bất luận kết quả như thế nào, cho dù có hảo cảm với anh, cô cũng không khuất phục chuyện này, cô tình nguyện tự mình đi xử lý chuyện của Duy An, cũng không muốn người ta giậu đổ bìm leo với cô, làm chuyện cầm thú!

Cô kiên quyết, cô tức giận, cô ôm ngực như nhìn kẻ thù, biểu tình như tráng sĩ ở núi Lang Nha anh dũng hi sinh thề sống thề chết bảo vệ chủ quyền.