Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 114-3



Giang Phàm đối với sự kiêu khích ngây thơ này, nhớ tới chính mình ngày đó vì Tiểu Ngư đánh nhau với con gái, không khỏi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, quay đầu nói với Tiểu Ngư, “Ngư, bên phía em thế nào?”

“Lúc ấy em lái xe cho bạn, chỗ lái xe ở gần đường Vinh Tân gây nên một chút náo loạn, bảng số xe là %¥&#¥, không ít nhân viên cửa hàng và người đi đường đều nhìn thấy. A…đúng rồi, ngày đó trên đường cũng xảy ra chút chuyện nhỏ, ở đầu đường gần bên này, em bị một vị cảnh sát giao thông ngăn lại. Em nhớ được, lúc ấy thời gian hiển thị trong xe đúng lúc là ở 2 giờ 40 tới giữa 2 giờ 50, vị cảnh sát giao thông kia mã số đi công tác là ox¬oxo. Anh Giang, anh có thể đến chỗ đội cảnh sát giao thông hỏi thăm, kiểm chứng em không ở chỗ chứng minh.”

Sau khi Tiểu Ngư hoàn tất tự thuật, Giang Phàm lập tức gọi điện thoại kiểm tra, mời vị cảnh sát giao thông đến cục lấy khẩu cung, lại thở phào nhẹ nhõm nói: “Pháp y kiểm tra là Ngô Viễn Thanh chết lúc 3 giờ chiều, suy đoán thời gian từ vong là khu vực gần đại học D, sau khi mất mới bị người ta đưa vào tầng hầm ngoại thành. Đoạn đường này, cho dù lái xe, bằng cách nhanh nhất, dời đại học D cũng phải 1 giờ đi đường, em và Hạ tiểu thư thoát khỏi thân phận người bị tình nghi, không có việc gì rồi.”

Ngư thở phào, hướng Giang Phàm nói cảm ơn.

Hạ Lãng lại đối với hai chữ này vô cùng xoắn xuýt, bỗng nhiên xù lông gầm thét, “Anh mới là tiểu thư! Cả nhà anh đều là tiểu thư!”

Mặt Giang Phàm lập tức đen lại. Tiểu Ngư vội vàng giải thích, “Lời trẻ con không chấp, lời trẻ con không chấp, anh Giang đường đường là đội trưởng cảnh sát hình sự đừng để ý nha!”

Tiểu Ngư đã khuyên, Giang Phàm làm sao có thể không nể mặt, lập tức liếc mắt nhìn Hạ Lãng Lãng một cái, cảnh cáo, “Về sau chú ý!”

Hạ Lãng Lãng phẫn nộ muốn nói nữa, Tiểu Ngư khẩn trương bắt lấy tay cô, lắc đầu ra hiệu, Lãng Lãng lập tức im lặng, mặt đỏ…

Tay nhỏ chủ động dắt…A, tình yêu bay lên!

Bạn học Hạ Lãng Lãng tự do vui vẻ.

Tiểu Ngư nhìn đến có một đội viên đi tới, cùng Giang Phàm thảo luận chuyện camera ghi hình ở hiện trường nổ mạnh, bỗng nhiên cô dừng lại, giống như nhớ tới chuyện gì, quay đầu, nhìn hướng quán cà phê phía sau thẳng đối mình thủy tinh rơi xuống đất…

“Tiểu Tiểu Ngư, cậu làm sao vậy?”

Hạ Lãng được hỏi thì trả lời, làm xong khẩu cung ghi chép, khi đi trở về từ xa nhìn thấy Tiểu Ngư đứng vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt kỳ lạ, đặt ra câu hỏi lo lắng.

“Lãng Lãng”, Tiểu Ngư quay đầu lại, không biết vì sao, ánh sáng những viên thủy tinh rọi xuống,sắc mặt cô tái nhợt lộ vẻ có chút nặng nề, “Theo tôi đi một nơi.”

Hạ Lãng theo tầm mắt cô khó hiểu nhìn lại, cái gì cũng chưa nói, sau khi hướng nhân viên cảnh sát chào hỏi, đi theo cô, cùng đi tầng hai quán cà phê trang trí lịch sự tao nhã.