Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 114-1: Không có ở nơi đó chứng minh



Đường Táp vừa nhìn thấy Hạ Lãng Lãng khóc, anh không khỏi đau lòng, vội vàng ngồi xổm xuống, tay vỗ vỗ lưng cô nói: “Lãng Lãng, đừng khóc, tôi quá xúc động, thực xin lỗi, thực xin lỗi Lãng Lãng…”

“Cút! Anh cút đi! Đừng đụng vào người tôi! Tôi ghét anh! Ghét Đường Táp nhất! Đường Táp là kẻ lừa đảo! Đường Táp là đồ khốn nạn!”

Hạ Lãng Lãng nghĩ đến mối tình duy nhất của chính mình vừa mới nảy sinh đã bị hủy diệt, về sau đối mặt với thất tình đau lòng muốn chết, cô khóc lóc đau lòng.

Đường Táp vẫn khuyên, chân tay có chút luống cuống không biết làm gì đành phải quay lại, hướng ánh mắt cầu cứu đến chỗ Tiểu Ngư vẫn còn đang kinh ngạc.,,

“Hạ thiếu gia…” Tiểu Ngư nhận được thông tin, đi lên phía trước, vòng qua hộ sĩ, gọi một tiếng, không có sửa lại, “Hạ thiếu gia, tôi có chút việc muốn cầu xin cậu, không biết có thể nói chuyện một chút với cậu được hay không?”

Hạ Lãng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt lên, lông mi dài ướŧ áŧ dính dưới mí mắt che đi kiêu ngạo bướng bỉnh ngày thường, chỉ còn lộ vẻ vô tội và lương thiện, “Cậu…Cậu không chán ghét tôi…”

“Vì sao tôi lại chán ghét cậu?” Tiểu Ngư cười nhẹ một tiếng, giọng nói ôn nhu, “Hạ thiếu gia vẫn luôn bảo vệ tôi, chưa từng làm chuyện gì xấu!”

“Tôi...Tôi…” Tôi không là đàn ông, Tiểu Ngư, tôi nhất định chọc giận cô làm cô đau lòng, nhất định làm cho cô cảm thấy bị lừa dối…

“Tôi nên gọi cậu là Lãng Lãng đi”, trái lại Tiểu Ngư không có nhiều đề phòng với cô gái nhỏ như vậy, hơn nữa lúc này nhìn Hạ Lãng càng nhìn càng thấy xinh đẹp, cầm tay cô nói, “Tôi dính dáng đến một vụ án, cần Lãng Lãng cậu làm chứng cho tôi, có được không?”

Hạ Lãng không hề suy nghĩ, dùng giọng mũi gật đầu mạnh, ừm vài tiếng mới thôi.

Tiểu Ngư thấy vậy, vỗ vỗ bờ vai cô nói, “Trì hoãn một đêm mới tìm đến cậu, tôi nên nói xin lỗi cậu, trước tiên hãy tìm một nơi cho Lãng Lãng nghỉ ngơi một chút.”

Bỗng nhiên Hạ Lãng cảm động, hai tay ôm lấy Tiểu Ngư làm nũng, “Tiểu Tiểu Ngư, cậu thật tốt, tôi thích cậu nhất.”

Bởi vì đều là phụ nữ, Tiểu Ngư bỏ đi phòng bị, không muốn phản kháng, cô ừ một tiếng, gật đầu nói: “Đi thôi, tôi mời cậu đi ăn cơm…”

Hạ Lãng ừ, khôi phục lại sức sống.

Theo Tiểu Ngư cùng đứng lên, ánh mắt hung tợn trừng mắt Đường Táp một cái, sau đó, vui vẻ kéo tay bạn học Hạ Lãng lên xe.

Đường Táp đứng ở cây cao, nhìn Hạ Lãng nhân cơ hội ôm ấp Nhan Tiểu Ngư, vẻ mặt buồn bực…Tiểu Lãng Lãng, thì ra người cô chán ghét nhất là tôi?

_____________________________

Vì muốn cảm xúc của Hạ Lãng bình tĩnh lại, Giang Phàm và Nhan Tiểu Ngư mang cô cùng đi dạo phố, mua quần áo mới, một lần nữa sửa sang cách ăn mặc thành một người đẹp trai, ba người mới cùng chạy đến hiện trường bắt cóc nổ mạnh lúc trước.

Lần nổ mạnh này, cũng không có ai thương vong.

Dừng xe ở khu vực có giải ngăn cách, vẽ ra khu vực trước mắt, chỉ vào vị trí nổ mạnh, yêu cầu bọn họ kể lại chi tiết hình hình lúc đó, gọi hai đội ngũ ghi chép cho bọn họ.