Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 110-1: Biết rồi, Thạch Đầu



Tiểu Ngư đưa Nam Cung Thấu tới tòa nhà Nam Cung xong, lại được tài xế của Thấu thiếu gia đưa về biệt thự Nam Cung. Cô về đến biệt thự Nam Cung, thì nhìn thấy chú An ngồi trên ghế đá đọc sách trong đình viện trong sân, ánh mắt yên tĩnh hiểu chuyện, không có bất kỳ vẻ kinh sợ nào.

“Chú An...”

Tiểu Ngư gọi nhỏ một tiếng, An Ngôn liền đưa điện thoại cho Tiểu Ngư, cười nói: “Do thủ hạ nhà Nam Cung đưa tới, từ đó đến giờ vẫn luôn kêu vang, chỉ sợ có người đang có việc gấp tìm cô, cô nhận điện thoại trước đi.”

Tiểu Ngư vừa nghe, vội vàng nhận điện thoại, chạy tới phòng khách mở điện thoại ra----

Qủa nhiên, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ mã số quốc tế từ Newyork!

Cô vội vã gọi lại, đi tới đi lui, vẻ mặt có chút gấp gáp.

“Tiểu Ngư, người của anh không tìm được em, vẫn còn đang đợi lệnh, em ở chỗ nào?”

Cơ hồ tiếng chuông vừa vang lên nửa tiếng, đã có người nhận điện thoại, giọng nói vẫn trầm thấp kiên nghị như thường, nhưng không khó nghe ra phần hốt hoảng bên trong.

“Em không sao.” Tiểu Ngư nghe bốn chữ còn đang đợi lệnh, thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Là em sợ bóng sợ gió một hồi, dưới tình thế cấp bách mới gửi tin nhắn cầu cứu, bây giờ đã an toàn rồi. Thật xin lỗi... Gây thêm phiền toái cho anh.”

Bên kia trầm mặc một lát, mới vang lên tiếng nói trầm thấp đáp lời: “Em cũng quá không biết chăm sóc mình.”

Tiểu Ngư lắc đầu, cười nói: “Làm gì có, em còn có Duy An, còn có ông nội chăm sóc em mà!”

“Nhiệm vụ bên này sắp hoàn thành, mấy ngày nữa, anh sẽ trở về ngay.” Giọng nói của anh tăng thêm mấy phần nặng nề khó hiểu: “Tiểu Ngư, em khiến anh rất lo lắng, anh phải nhanh chóng trở lại bên em.”

Tiểu Ngư im lặng một hồi, cuối cùng cũng không nói gì thêm về chuyện đó, cô nhỏ giọng: “Những năm nay chăm sóc em như vậy, cảm ơn anh.”

“Tiểu Ngư...” Người bất cẩu ngôn tiếu(*) như anh, nghe thấy câu này, bên kia điện thoại cũng không nhịn được cười: “Đến lúc đó, nhớ tới đón anh.”

(*) Bất cẩu ngôn tiếu: người trầm mặc ít nói ít cười.

“Biết rồi, Thạch Đầu.” Tiểu Ngư gật gật đầu, cười: “Lại nói, không phải luôn luôn như thế sao?”

~o0o~

“Thiếu Đương Gia, đã điều tra xong!”

Nhân viên nhà Nam Cung đi tới phòng họp, trình lên tài liệu về những xe quân đội và máy bay chiến đấu kia, báo cáo: “Quân xa và máy bay quân dụng chạy tới đều là của quân đội, theo điều tra nói, là được một bộ phận tổ chức quân đội ký hợp đồng với Liên Hợp Quốc chính phủ mới thành lập, ra lệnh mục tiêu, là tiến về phòng dưới đất của thành phố D, cứu con tin quốc tế.

Tổ chức.

Con tin quốc tế.

Thấu thiếu gia nhìn những tư liệu kia, cau mày thấp giọng: “Tổng bộ tổ chức này ở nơi nào?”

“Newyork nước Mỹ!” Cấp dưới đáp chi tiết: “Lần này ra lệnh, cũng là một đặc chủng trực tiếp đưa ra chỉ thị, chỉ là thành viên và thủ lĩnh, còn cần thời gian để điều tra, tổ chức này giữ bí mật rất tốt.

“Ừ.” Trầm ngâm một tiếng, Thấu thiếu gia nhớ tới mã số quốc tế không rõ lai lịch không tra được kia, dường như cũng khu số Newyork.

“Full name.” Thấu thiếu gia hỏi.

“Đặc chủng chống khủng bố của tổ chức liên minh quốc tế, danh hiệu D10.” Nhân viên đáp.

Nam Cung Thấu trầm mặt xuống, không hỏi thêm nữa, chỉ buông tài liệu xuống, đứng dậy ra lệnh, giọng nói bình thản: “Đưa tôi trở về biệt thự.”