Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 109-1: Biếи ŧɦái cấp nặng



“Không phải đã bảo gọi là dì rồi sao!”

Đầu bên kia cười: “Nhan Tiểu Ngư, cảm tạ cô giúp tôi đối phó tên siêu cấp biếи ŧɦái kia! Lần sau có cơ hội, sẽ mời cô ăn cơm.”

Tiểu Ngư ngượng ngùng: “Dì, thật ra cháu cũng không có làm gì, xe của dì, vẫn còn đậu ở chỗ đó, vì phòng mất trộm, cháu đã chôn chìa khóa ở hướng đông cách hầm 200m, nếu như dì muốn lấy...”

“Tống Tiểu Tri tôi có bao giờ nói mà không giữ lời chứ! Nói là tặng cho cô, vậy sẽ là của cô!”

Giọng nói bên kia khí phách, Tiểu Ngư cũng rơi lệ---- Quá xa xỉ rồi, nhận điện thoại liền được tặng chiếc xe, tác phong này sao lại giống với Thấu thiếu gia không giống người kia đến vậy chứ!

“Nhan Tiểu Ngư, giọng nói của cô có chút run đấy, coi bộ rất áp lực. Thả lỏng đi, thật ra thì có lúc cẩn thận chú ý quan sát, cô sẽ phát hiện người bên cạnh cô tốt đẹp nhường nào! Tôi lớn hơn tuổi Nam Cung Thấu, lại vô cùng quen thuộc với cậu ta. Ngày trước cậu ta lại chính là người già trẻ đều không gạt, một nhánh hoa lê áp hải đường. Cuộc so tài thiếu nhi, vẫn luôn nắm giải nhất, không ai hơn thua được với nó...”

“Nhưng là... Nhưng là bây giờ...”

Tiểu Ngư len lén nhìn Thấu thiếu gia một cái, nghi ngờ, khi còn bé thật đáng yêu? Vì sao cô lại liên tưởng tới, cũng không liên tưởng ra được gì?

“Nhan Tiểu Ngư...” Giọng nữ bên kia cảm khái, rất là thương cảm: “Ai biết một đứa bé đáng yêu vô địch, trải qua một thời gian dài, thế nhưng lớn lên lại trở thành một kẻ biếи ŧɦái. Cô chưa từng nghe câu này sao, thời gian là con dao gϊếŧ heo...”

Tiểu Ngư cũng cảm thấy thương cảm theo rồi, bởi vì cô thấy ánh mắt kinh người của Thấu thiếu gia như ra-đa rà quét nhìn chằm chằm cô, một chút cũng không dời đi, như muốn nhìn thấu tất cả của cô, sau đó hủy diệt nó.

“Đưa cho tôi.”

Thấu thiếu gia nói nhỏ một câu, đưa tay nhận lấy điện thoại di động, tựa lưng vào ghế ngồi. Lúc nghe thấy Tống Tiểu Tri cảm khái hai chữ biếи ŧɦái, chân mày giật giật hai cái.

Bởi vì cha anh Tuyệt đại thiếu gia quan hệ đủ biếи ŧɦái, mẹ anh Tống Tiểu Tri đều biết, gần đây tần suất sử dụng từ ngữ này càng thường xuyên. Thậm chí lúc học ngôn ngữ quốc gia nào, từ đầu tiên nhớ được đều là hai chữ biếи ŧɦái.

Hiện tại, phổ biến đến vu oan con trai mình rồi.

“Xem ra, hai người nói chuyện rất vui vẻ.” Thấu thiếu gia lên tiếng cắt đứt, giọng nói thân thiết, ôn hòa, lại bất đắc dĩ: “Tuổi cũng không còn nhỏ, chỗ nguy hiểm như vậy, về sau đừng xông pha như trước đây nữa, biết không?”

Tống Tiểu Tri nghe thấy con trai nghe điện thoại, đã lo lắng cho mình, lại an ủi mình, thì lập tức vui vẻ: “Còn không phải nghe được Tiểu Thấu con tìm bạn gái sao, mẹ chỉ muốn đến xem trước một chút. Cô gái này thật đáng yêu nha, vẻ mặt bị giật mình là đáng yêu nhất, mẹ rất thích. Tính cách bướng bỉnh rất giống mẹ, nhanh nhanh mang về, lấy về nhà! Xem ra tiến độ chậm quá, nếu bất đắc dĩ thì cứng rắn, gạo nấu thành cơm, sinh đứa cháu cho mẹ chơi hai ngày...”

Giáo dục ngày trước của Tống Tiểu Tri đều thành mây bay, chỉ có mạnh mẽ bướng bỉnh vẫn chưa từng thay đổi.

Thấu thiếu gia bình tĩnh lời nói ác độc và phúc hắc, từ nhỏ cho đến lớn, không lúc nào là không tồn tại: “Tính cách bướng bỉnh giống nhau... Ừ, cô ấy trái lại rất ngu ngốc.”

Tống Tiểu Tri tức giận: “Tảng đá chết bầm, lại châm chọc mẹ của con!”

Ngụ ý không phải là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã sao!

Thấu thiếu gia cười: “Con sai người tiễn mẹ về tổng bộ.”