Bạn Trai Cũ Bị Mất Chim

Chương 4



Tôi và Tạ Sùng chắc chắn là bát tự xung khắc, mỗi lần nhìn thấy anh, tôi chỉ muốn đi đu dây điện bằng cổ cho rồi.

Tôi thẳng tay tống cổ một người một chim ra khỏi nhà.

Gần đây Tạ Sùng xuất hiện quá nhiều, từ ngày mai trở đi, tôi sẽ cố gắng hiến mình cho tư bản.

Cuộc làm ăn với Anh Thành cũng kết thúc, mấy ngày nay tôi luôn tránh mặt anh nhiều nhất có thể.

Ngày hôm sau, khi sếp tôi nói chuẩn bị có một chuyến công tác, tôi lập tức xung phong.

Ở Mông Cổ trời cao đất rộng, xa công ty xa sếp, chẳng khác nào là được vi vu đi du lịch.

Chắc số tôi cũng chưa đen đến mức vượt ngàn km mà vẫn gặp phải Tạ Sùng đâu nhỉ?

Sếp kinh ngạc nhìn tôi, lão ấy đồng ý ngay rồi còn dặn thêm: “Ở đó vui lắm, đừng vội về, cứ thoải mái vừa làm vừa chơi.”

Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến lão sếp ân cần chu đáo như vậy. Tôi cũng chưa quen, chỉ coi là lão ấy đang khách khí.

Ừm… chính là khách khí.

Cho đến khi tôi lên máy bay, tôi nhìn thấy Tạ Sùng đang mỉm cười và ngồi ngay bên cạnh chỗ ngồi của tôi.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ tay áo xắn lên đến khuỷu tay, trên mắt đeo một cặp kính râm to bản, giống như là đang đi du lịch thật.

Anh giơ tay chào tôi niềm nở: "Chào em, thật trùng hợp!"

Mặt tôi không đổi sắc, tôi quay người nói chuyện với tiếp viên đằng sau. "Xin hỏi, bây giờ tôi nhảy xuống được không?"

Cô tiếp viên có chút bối rối: "Thưa cô, theo nguyên tắc thì không được xuống máy bay. Có tình huống gì đặc biệt không ạ?"

Tôi hít một hơi rồi gượng cười: “Không, xin lỗi đã làm phiền cô rồi.”

Nói xong, tôi nhắm mắt ngồi trên ghế, chân tôi ép Tạ Sùng vào một góc bên trong.

Tạ Sùng cao 1m88, dáng người cao to phải tủi thân ngồi trong chỗ của mình, ngoài miệng vẫn còn nói "Thật trùng hợp, đây chẳng lẽ là vận mệnh trong truyền thuyết sao?"

"Có bao nhiêu chuyến bay mỗi ngày, nhưng chúng ta lại lên cùng một chiếc máy bay, lại còn ngồi cạnh nhau nữa. Em nghĩ xem, 10 năm để đóng một thuyền, và trăm năm…"

Tôi tức giận quát anh “Im miệng.”

Chẳng trách, hôm trước lão sếp ác độc còn bảo tôi chơi lâu lâu một chút, tôi còn nghĩ lão ấy trúng tà, hóa ra người trúng tà lại là tôi!

Lão ấy dâng tôi cho Tạ Sùng để đổi lấy khách hàng lớn.

Chắc ngày xưa khi Thượng đế ban phát trí khôn cho loài người, tôi đã lấy cả cái ô to đùng để che đầu lại, nên giờ não tôi mới giống não heo thế này.

Tôi tức giận gõ đầu mình hai cái, Tạ Sùng vội vàng kéo tay tôi ra rồi lo lắng hỏi: “Em sao vậy, bị đau đầu à?”

Tôi quay đầu nhìn anh "Tôi chỉ cần nhìn anh là mắt đau, miệng đau, đầu đau, toàn thân đau, ngay cả mông tôi cũng đau."

Tạ Sùng hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ nhìn tôi: “Cái gì mà mông đau, em biến th.ái.”

Tôi tuyệt vọng ngả người ra sau ghế và đeo bịt mắt lại.

Suốt chuyến bay này, cho dù tôi chán ch.ết, ngộp ch.ết, cho dù tôi phải nhảy từ trên này xuống, tôi cũng sẽ không nói một câu nào với Tạ Sùng!

"Anh mua chân gà rút xương này, em muốn ăn không?"

Tôi không nói gì.

Tiếng xé gói vang lên từ bên cạnh, sau đó một mùi chanh và tiêu cay nồng tràn ngập trong không khí, còn có tiếng nhai của Tạ Sùng.

"Chua lắm, rất ngon."

Tôi nhịn không được mà nuốt nước miếng.

"Chân gà và móng heo mà em thích nhất. Anh lấy vị hơi cay một chút, quả thực rất ngon."

Trán tôi nổi toàn gân xanh, hôm nay tôi không kịp ăn sáng, chỉ cần ngửi thấy mùi chua là bụng tôi lại cồn cào.

Tôi kéo tấm bịt mắt xuống rồi đưa tay ra: "Xin miếng."

Tạ Sùng nhìn tôi với đôi mắt đen láy, anh ngượng ngùng nói: "Chậm quá, anh lỡ ăn hết mất rồi."

Giờ phút đó, tôi cảm giác mình có thể một quyền đấm xuyên qua thân máy bay, đấm Tạ Sùng văng ra bầu trời mà tha hồ tung bay cùng đàn chim nhạn.

Tạ Sùng có lẽ thấy tôi sắp nổ tung, anh vội đặt một cái túi lên đùi tôi rồi cười nói:

"Anh đùa chút thôi mà, em đừng nóng giận. Lát nữa xuống máy bay rồi anh dẫn em đi ăn cừu nướng nguyên con, nhé!"

Tôi nhìn xuống chiếc túi đặt trên chân mình.

Cơm nắm nhỏ, xúc xích nướng, chân gà, súp gà trứng cút…

Đều là những món ăn vặt yêu thích của tôi.

Tạ Sùng thường không cho tôi ăn mấy thứ này, nói là đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe, nhưng vì quá thèm nên tôi hay lén ăn sau lưng anh ấy.

Không ngờ anh vẫn nhớ đến tận hôm nay.

Lòng tôi hơi chua xót, cũng đâu có nghĩa lý gì? Tình cảm đến muộn thì thà không có còn hơn.

Nếu anh thực sự thích tôi, tại sao năm ấy lại còn dây dưa với người khác?

Tôi trả cái túi cho Tạ Sùng, rồi lại đeo tấm bịt mắt lên.

Có bịt mắt cũng tốt thật, nước mắt cũng sẽ không rơi.

07

Tôi mang theo cảm giác đau lòng mà mơ màng ngủ.

Khi tôi tỉnh lại, tôi vừa mở mắt ra là đã nhìn thấy quai hàm căng thẳng của Tạ Sùng.

Tôi sững người một lúc mới nhận ra mình đang nằm trên vai Tạ Sùng, anh nghiêng đầu và nhíu mày nhắm mắt, dường như khi ngủ cũng hơi khó chịu.

Tôi nhanh chóng ngồi thẳng dậy.

Máy bay có chút rung lắc nhẹ nhàng rồi chuẩn bị đáp xuống, trong cabin vang lên một giọng nữ. "Các hành khách thân mến, chúng ta đã đến nơi an toàn, máy bay đang lăn bánh đến vị trí quy định..."

Tạ Sùng mở mắt ra "Đến rồi à?"

Tôi không trả lời anh mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời ở Mông Cổ dường như đặc biệt rực rỡ, hoàn toàn khác biệt với bầu trời ở những nơi khác.

Tôi vất vả mãi mới tìm thấy hành lý ký gửi, thừa dịp Tạ Sùng vẫn chưa tìm được hành lý, tôi lặng lẽ chuồn êm ra ngoài.

Ta phải nhanh nhanh thoát khỏi tên ôn thần này!

Hiếm hoi lắm mới được đi du lịch không tốn phí, tuyệt đối không thể để anh làm hỏng việc.

Tôi lấy điện thoại di động ra xem thông tin khách sạn, sau lưng truyền đến âm thanh thở dốc: "Khách sạn Thánh Nhã Luân."

Tôi run rẩy quay đầu lại, Tạ Sùng không biết xấu hổ lại còn cười: "Chà, thật là trùng hợp, anh cũng ở khách sạn này."



Tôi vội vàng mở điện thoại tìm thêm khách sạn khác. Tuyệt đối không thể ở chung một chỗ với Tạ Sùng.

Giọng nói của Tạ Sùng lại vang lên như đi đòi nợ.

"Em tự tìm khách sạn, khi về sẽ phải lấy tiền riêng bù vào."

"Tiền khách sạn bảy ngày, tính ra cũng ít nhất 2000, chuyến này em lỗ to rồi."

Tôi nắm chặt điện thoại rồi hít sâu vài hơi, rốt cuộc cũng áp chế được lửa giận trong lòng.

"Đã cố chấp như vậy thì anh bắt xe đi."

Đi công tác bằng tiền quỹ của công ty thì tôi không thể tự mình bỏ tiền ra. Đây không phải vấn đề tiền nong, mà là nguyên tắc không được cúng tiền cho tư bản.

Tạ Sùng nhướng mày rồi dứt khoát nói "Tuân lệnh!"

Ngồi trong xe taxi, tài xế không biết phải nói gì nên bèn hỏi: "Vợ chồng son đi du lịch à?"

Tôi quay đầu đi không trả lời.

Tạ Sùng bật cười "Phải, bà xã tôi nhất quyết muốn ăn thịt cừu Mông Cổ, cũng không thể đợi được đến nghỉ đông."

...

Thật không nghĩ trên đời lại có kẻ vô tri như Tạ Sùng!

Sau khi xuống xe, tôi đặt chứng minh thư lên quầy lễ tân: "Xin chào, tôi đã hẹn trước để nhận phòng."

Cô gái ở quầy lễ tân nhìn Tạ Sùng phía sau tôi, thân mật hỏi "Hai người đi cùng nhau à? Anh vui lòng cho tôi xem chứng minh thư."

Tạ Sùng vui tươi hớn hở "Được.", sau đó lấy chứng minh thư ra.

Tôi vội nói: “Không, tôi ở riêng một phòng.”

Nhân viên lễ tân khó hiểu nhìn chúng tôi, cuối cùng lịch sự trả lời: "Được."

Tôi đăng ký xong thì lên tìm phòng, Tạ Sùng đi theo bảo tôi đợi anh ấy, tôi bịt tai tìm phòng rồi đóng cửa lại.

"Cốc cốc."

Tạ Sùng ở bên ngoài gõ cửa: "Dĩnh Dĩnh, buổi tối em ngủ một mình không sợ sao?"

"Anh có thể chịu khó một chút để ở cùng em cũng được, đề phòng em giở trò hãm hại anh, anh ngủ giường, em ngủ dưới nhé, được không em?"

Tôi nghiến răng và lấy gối che đầu mình lại.

Nếu có sấm sét giáng xuống đây thì tốt. Tạ Sùng không ngỏm thì là tôi ngỏm cũng được.

Thấy tôi không phản ứng gì, Tạ Sùng thở dài rời đi.

Tôi nằm trên giường, cứ lăn qua lăn lại không yên.

Khách sạn này cách âm rất kém, tôi mới cựa quậy có một chút, Tạ Sùng đã gõ tường gọi tôi "Dĩnh Dĩnh à, em sao thế?"

Tôi nắm chặt tay mình lại.

Tạ Sùng ở phòng bên cạnh tôi, không hiểu sao tôi lại thấy khó xử. Nhưng rõ ràng lúc trước chúng tôi vẫn còn chung một nhà.

Tôi lắc đầu và lấy ra một cuốn cẩm nang du lịch để lên kế hoạch ra ngoài vui chơi.

Khi đến Mông Cổ, bạn phải cưỡi ngựa trên đồng cỏ, cưỡi lạc đà trên sa mạc và đặc biệt là ăn cừu nướng.

Tôi chọn một công ty du lịch và gọi điện tới. "Xin chào, đây có phải là dịch vụ du lịch đến thảo nguyên không? Tôi muốn đăng ký hành trình một ngày một đêm."

...

Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng tôi hơi cong lên một chút.

Chẳng phải anh thích ở khách sạn sao? Thế thì sống một mình đi nhé.

Không biết ngày mai khi phát hiện tôi bỏ đi thì vẻ mặt của Tạ Sùng sẽ kinh ngạc đến thế nào.

Sáng sớm hôm sau, tôi thu dọn hành lý từ sớm và rón rén ra khỏi phòng.

Bên cạnh không có động tĩnh, đoán chừng Tạ Sùng còn đang vắt chân lên mà ngủ.

Tôi cười khà khà đắc ý, sau khi khóa phòng thì ra cửa đợi xe.

Hỡi miếng thuốc cao da chó kia, tưởng tôi không thoát được khỏi anh chứ gì?

Trên xe đông nghịt toàn người là người.

Tôi tìm xung quanh, chỉ còn một ghế trống bên trái của một người đàn ông đang đội chiếc mũ to để che mặt.

Tôi bước tới và vỗ nhẹ vào người anh ta "Xin chào, cho tôi vào trong được không?"

Anh ta đưa tay cởi mũ ra, khóe miệng lộ ra vẻ tà ác.

"Được."

Trời ơi con mẹ nó nữa.

Tôi sững sờ nhìn Tạ Sùng, thậm chí mất cả khả năng phản ứng.

Tạ Sùng khẽ cười "Anh biết anh đẹp, nhưng em không cần nhìn anh chằm chằm như vậy, lúc nào về cho em nhìn thoải mái, nhé!"

Vừa nói anh vừa kéo tay tôi, tôi không kịp phản ứng đã lảo đảo ngồi lên đùi anh.

Tạ Sùng cau mày nói: "Đã nói em đừng vậy mà, nhiệt tình quá anh chịu không nổi đâu."

Anh hơi cử động chân rồi đẩy tôi vào bên trong.

Tôi thẫn thờ ngồi trên ghế, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.

Nghiệt duyên.

Chắc chắn là nghiệt duyên!