Bán Tình

Chương 18: Rắp tâm xấu xa



Sáu giờ sáng, Bảo Vy hớn hở quay về ký túc với hai hộp cháo lòng thơm phức. Tiểu Kiều nhìn mặt bạn tốt hồng hào, miệng cười không khép lại được là hiểu đêm qua hai người này không chỉ làm lành đơn giản đâu. Cô lười nói nhiều rồi thị thồn cơm chó, ăn cháo vội rồi còn chuẩn bị đi học.

Bảo Vy kê gối mềm lên ghế rồi mới ngồi yên được, bên dưới qua một đêm nồng nhiệt hãy còn đau rát lắm. Cô ghét bỏ gạt hành lá sang bên: “Sao cậu gấp vậy, nay cậu học tiết ba mà đúng không?”

“Hôm nay có bài kiểm tra mà tớ chưa học gì cả.” Cô không thông minh như anh trai, học bổng còn lâu mới với tới nhưng ít ra cũng không thể rớt môn, điểm thấp còn không đau bằng tiền học bù.

Bảo Vy với tay lấy dây sạc điện thoại, mới mở máy lên đã hết hồn. Tối qua cô tắt chuông báo để yên tâm hành sự, vừa hay bỏ lỡ rất nhiều tin tức nóng hổi. Chuyện cô làm loạn ở hẻm ăn vặt được phát tán khắp nơi. Xưa nay đã quen nổi bật hơn người, cô đọc mớ bình luận khen chê đủ kiểu mà cười khoái trá.

Lướt mội hồi, Bảo Vy chợt nhíu mày, xoay điện thoại ngang dọc xem xét rất kỹ. Cô e ngại hỏi: “Này, cái ảnh hồi lâu cậu làm cho cái game indie gì đó là bán đứt à?”

Thỉnh thoảng Tiểu Kiều vẫn nhận làm đồ họa kiếm tiền, việc kiểu này rất hiếm nên cô nhớ ngay: “Đâu có, họ vẫn để tên tớ ở phần credits mà.”

“Tên gì? Tên thật hay là biệt danh của cậu?”

“Biệt danh, sao vậy?”

Bảo Vy nhăn mặt, đưa cô xem một topic trên diễn đàn trường. Có một giảng viên tên Hoan vừa đoạt giải thiết kế đồ họa lớn, mà ảnh đó lại khá giống sản phẩm cũ của cô. Cô ngần ngại nói: “Giáo viên này là người xét đề tài tốt nghiệp...”

Bảo Vy phẫn nộ la lên: “Ăn cắp là ăn cắp, còn phải coi bả làm nghề gì nữa hả? Cậu phanh phui vụ này ngay cho tớ, làm bả bị đuổi rồi thì còn sợ cái gì nữa?”

“Hay để tớ gửi thư tố cáo nặc danh đã, để xem nhà trường xử lý thế nào.”

Bảo Vy dẹp hộp cháo qua một bên, hùng hổ bật laptop: “Để tớ gửi! Tớ có email của toàn bộ giáo viên trong trường. Đợi cậu gửi vào hòm thư ẩn danh thì đời kiếp nào họ mới đọc?”

“Này, thế có hơi quá không? Tớ còn định liên hệ cô Hoan xử lý trước.”

Bảo Vy trợn mắt: “Tớ không gửi hết sinh viên trong trường là tốt lắm rồi nhé. Cậu đừng có dại mà nói chuyện với bả, thể nào bả cũng uy hiếp cậu.”

Tiểu Kiều cười khan, để bạn tốt giúp cô giải quyết. Không phải cô hiền, cô chỉ sợ rắc rối thôi. Cô Hoan kia tính cách được lòng mọi người, sinh viên lẫn giảng viên trong trường đều rất thích cổ. Chuyện này mà không làm đến nơi đến chốn thì người bị chửi sẽ là cô.

Sáng ra đã gặp chuyện không đâu, Tiểu Kiều đi học với tâm trạng rất tệ. Lần kiểm tra này là để lấy điểm cộng, giáo viên thông báo trước nên sinh viên đi học đầy đủ hơn thường ngày. Tiểu Kiều dù đi sớm vẫn phải ngồi bàn đầu, mấy bàn dưới đã bị người ta giành chỗ hết sạch.

Ý nghĩ gian lận bay theo cơn gió, Tiểu Kiều đau khổ vùi đầu đọc lại mớ lý thuyết dài ngoằng. Mải mê nhét chữ vào đầu, cô không nhận ra có người chú ý đến. Khi hắn dừng lại trước bàn cô một lúc mới phát hiện ra.

Tiểu Kiều vừa ngẩng đầu đã có ham muốn cúp tiết mãnh liệt. Bản mặt Nam Dương cười khinh khỉnh đáng ghét vô cùng. Hắn không thèm hỏi han gì mà ngồi xuống ngay cạnh cô.

Lấy ba lô từ hộc bàn ra để bên hông làm bức tường phòng ngự, Tiểu Kiều nhỏ giọng: “Tôi nhớ anh đâu phải sinh viên ngành đồ họa.”

Nam Dương tặc lưỡi: “Tôi đi điểm danh dùm.”

Tiểu Kiều khóc không ra nước mắt. Trong số hàng ngàn sinh viên, sao lại lựa đúng tên nổi tiếng này để điểm danh dùm vậy?

“Anh không sợ bị giáo viên nhận ra à?”

Nam Dương nhún vai bất cần đời: “Cùng lắm là bị đuổi thôi.”

Thấy hắn không có vẻ muốn nhắc lại chuyện ở quán bar nên Tiểu Kiều an tâm. Nam Dương ngó quanh quất khắp nơi, xem điện thoại chán chê rồi ló đầu qua đọc ké sách. Cô khó chịu nói: “Hôm nay có kiểm tra đấy, bây giờ anh mới đọc sách cũng vô ích.”

Nam Dương không nói gì mà giật luôn sách của cô, tốc độ lật trang nhanh kinh hoàng. Chỉ còn mười phút là vào tiết, Tiểu Kiều nghĩ giờ có cố học cũng không vào nên kệ hắn.

Giáo viên vào lớp không chờ đợi sinh viên đến muộn mà điểm danh ngay. Nam Dương đúng là đi điểm danh hộ cho người khác, Tiểu Kiều cũng không ác tâm vạch trần hắn làm gì.

Hai người ngồi cạnh nhau nhưng không tương tác mấy, hắn ngoài đọc ké sách ra thì lén lút xem điện thoại dưới hộc bàn. Vẻ ngoài lúc hắn im lặng, tập trung một chỗ nhìn sơ qua còn tưởng là sinh viên nghiêm túc chứ không phải tên ăn chơi độc miệng ở quán bar.

Học xong tiết đầu thì mới kiểm tra, còn là lý thuyết chứ không phải trắc nghiệm, ai không học bài thì đừng mơ đạt điểm cao. Tiểu Kiều đọc xong bốn câu hỏi mà sầu, cô chỉ mới học hai câu đầu thôi, hai câu sau có nước chém gió chứ chẳng nhớ được gì. Trong khi đó để được một điểm cộng thì buộc phải làm đúng ba câu, đúng hết cả bốn thì được hai điểm cộng.

Mất sáu phút làm xong hai câu đầu, trong lúc cô cắn bút thì Nam Dương ngó qua. Hắn cười khì: “Bí rồi hả?”

“Còn tốt hơn...” Lời chế nhạo bị kẹt trong miệng, cô liếc thấy giấy làm bài của hắn mà á khẩu.

Nam Dương có thói quen trả lời ngược, tức là lúc cô làm hai câu đầu thì hắn đang làm hai câu cuối. Cô không nhớ rõ nội dung nhưng dù gì cũng từng đọc qua, câu trả lời của hắn hoàn toàn chính xác.

Tiểu Kiều mắt tròn mắt dẹt, nhìn Nam Dương như thần tượng tỏa sáng. Hắn cùng lắm chỉ mất một tiết, cộng thêm mười phút đầu giờ đã ghi nhớ hết nội dung không thuộc chuyên ngành của mình. Bộ não này nhất định là đẳng cấp thiên tài mới làm nổi chuyện khó tin như vậy.

Là người nào dám đồn hắn gian lận, nhờ quan hệ với hiệu trưởng mới đạt điểm cao đấy? Đúng là ngậm máu phun người mà.

Hắn nghiêng đầu, thì thầm vào tai cô: “Sao? Thích tôi rồi chứ gì?”

Mắt Tiểu Kiều giật giật. Thiên tài thì sao? Chơi chung với Hàn Du thì đầu óc bình thường sao nổi?

Cô nhỏ giọng mắng: “Thích cái đầu anh.”

Hắn nhướng mày: “Vậy có chép không?”

“Chép!”

Nam Dương bật cười. Hắn vẫn cảm thấy cô không có gì đặc biệt cả, không hiểu sao có thể khiến Hàn Du mê đắm. Đẹp thì đẹp đấy, nhưng chưa tới mức nghiêng thành đổ nước, có một không hai. Không phải ngoại hình, không phải tính cách, gia thế lại càng không. Vậy thì chỉ còn một lý do, đó là cô nàng này đặc biệt thú vị ở trên giường.

Nam Dương liếm môi. Thử hay không thử? Đây mới là vấn đề khó tìm ra lời giải.

(!) Game Indie: Game phát triển và sản xuất bởi một cá nhân hoặc nhóm nhỏ, thường có kinh phí thấp.