Bàn Long

Chương 296: Quy túc



Trong thư phòng của Ô Sâm Nặc.
"Tài phán trưởng đại nhân?" Kim phát trung niên nhân khẽ gọi, từ sau khi Ô Sâm Nặc bị Lâm Lôi, Bối Bối công phải chạy trốn kích trở về, hắn trở nên âm trầm hơn rất nhiều, đám hạ nhân thậm chí còn không dám tới gần Ô Sâm Nặc.
Ô Sâm Nặc ngẩng đầu lên, ném đôi mắt u lãnh nhìn về phía hắn.
Kim phát trung niên nhân liền cố nặn ra nụ cười; "Tài phán trưởng đại nhân, hiện tại chúng ta phải đối phó với Lâm Lôi thế nào đây?"
"Lâm Lôi?" Ô Sâm Nặc hừ lạnh một tiếng.
Kim phát trung niên nhân đáy lòng run lên, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đang kịch liệt giảm xuống, Ô Sâm Nặc tiếp theo lạnh lùng nói: "Ngươi lập tức đem tin tức ở nơi này truyền tới Thánh đảo, thông báo cho giáo hoàng biết. Lâm Lôi nếu còn không diệt trừ ... thì sau này giáo đình chúng ta sẽ bị hủy diệt, phỏng chừng chính là bị hủy diệt trong tay của tên Lâm Lôi này!"
Ô Sâm Nặc đối với tốc độ phát triển của Lâm Lôi thực sự cảm thấy sợ hãi.
Tháng 8 năm ngoái, Lâm Lôi cùng Hắc Đức Sâm đánh một trận, khi đó thực lực của hắn cùng Hắc Đức Sâm bất phân cao thấp. Từ đó đến nay mới là gần tháng 4 năm sau, nghĩa là mới chỉ có 8 tháng trôi qua. Gần 8 tháng ... thực lực của Lâm Lôi đã phát triển đến như vậy rồi.
Tử sắc trường kiếm của hắn lúc trước còn chưa uy hiếp được tới Hắc Đức Sâm, vậy mà hiện tại còn đả thương được cả Ô Sâm Nặc.
"Hắn, hắn còn chưa tới 30 tuổi!" Ô Sâm Nặc đáy lòng tràn ngập sầu lo.
"Vâng, thưa Tài phán trưởng đại nhân, ta lập tức sẽ phái người đem ý của ngài truyền cho giáo hoàng bệ hạ." Kim phát trung niên nhân vội vàng đáp.
Ô Sâm Nặc trong lòng thở dài một tiếng: "Nếu, nếu năm đó trong số những người bị giết chết để cung phụng cho Quang Minh chi chủ không có mẫu thân của Lâm Lôi, có lẽ ... Lâm Lôi này sẽ trở thành trụ cột của Quang Minh giáo đình chúng ta, có thể giúp cho Quang Minh giáo đình chúng ta áp đảo được Hắc Ám giáo đình."
Muộn mất rồi.
Lâm Lôi cùng Quang Minh giáo đình đã trở thành 2 phe đối lập.
oOo
Tại Hỗn loạn chi lĩnh hiện tại chủ yếu có tam đại thế lực, một là Quang Minh giáo đình, một là Hắc Ám giáo đình, còn lại là phe của Lâm Lôi. Bởi vì từ sau khi tại Xã Lê quận thành đánh một trân, hiện tại Quang Minh giáo đình vẫn bảo trì sự im lặng.
Nhưng Hắc Ám giáo đình cũng sẽ không ra tay, bọn chúng còn muốn nhìn Lâm Lôi và Quang Minh giáo đình chém giết lẫn nhau nữa, đương nhiên cũng tương tự bảo trì sự im lặng. Chỉ cần Lâm Lôi không chọc đến bọn chúng, bọn chúng cũng căn bản không thể chọc giận Lâm Lôi.
Dưới tình huống này.
Phe Lâm Lôi khí thế cực mạnh, Ba Lỗ Khắc công quốc vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, hiện tại Ba Lỗ Khắc công quốc đã có 3 tòa quận thành, 19 tòa tiểu thành, hạt hạ dân chúng đã lên đến hơn 2 ngàn vạn. Diện tích lớn như vậy kỳ thực đã có thể ngang với phân nửa của một vương quốc rồi.
Một công quốc khổng lồ.
Sự tích về Lâm Lôi lại một lần nữa được vô số dân chúng truyền bá ... chém giết lục đại tứ dực thiên sứ, đánh lui Tông giáo Tài phán trưởng của Tông giáo sở trực thuộc Quang Minh giáo đình. Danh tiếng của Lâm Lôi vang xa đã khiến cho không ít ma pháp sư, chiến sĩ sùng bái Lâm Lôi đã tới đầu quân cho Ba Lỗ Khắc công quốc.
Bọn họ muốn chiến đấu vì Lâm Lôi!
Đế đô của Ngọc Lan đế quốc.
Tại chỗ ở của Long Nhĩ Tư đại sư, Địch Lỵ Á vẫn y nguyên ở trong đình viện thưởng thức ánh sáng ban mai buổi sớm, đồng thời nghiên cứu ma pháp bút ký của Long Nhĩ Tư đại sư.
"Địch Lỵ Á tiểu thư, người của Đạo Sâm thương hội đang đợi ở bên ngoài." Một hộ vệ đã chạy tới thông báo.
Địch Lỵ Á nhất thời mắt sáng ngời lên.
"A Hoàng ta dám đánh cuộc, dám chắc là tin tức của Lâm Lôi." Đại địa chi hùng ở bên cạnh ha ha cười nói, Địch Lỵ Á mỉm cười liếc mắt nhìn nó một cái, rồi lập tức phân phó: "Mau cho người của Đạo Sâm thương hội vào đây đi."
"Vâng." Gã hộ vệ cung kính tuân mệnh.
Chỉ trong chốc lát, một vị trung niên nhân với nụ cười thường trực đã tiến vào đình viện, ông ta trông thấy Địch Lỵ Á bèn lập tức rút từ trong lòng ra một phong thư: "Địch Lỵ Á tiểu thư, đây là thư của người chuyển đến từ Hỗn loạn chi lĩnh." Đây không phải là lần đầu tiên ông ta đưa tin đến cho Địch Lỵ Á.
Địch Lỵ Á vừa trông thấy người đưa tin thì đã biết ngay là tin tức đến từ chỗ Lâm Lôi rồi.
"Địch Lỵ Á tiểu thư, ta đây xin được cáo lui." Trung niên nhân này vẫn rất là cung kính.
Địch Lỵ Á cảm kích mỉm cười, đợi đến khi trung niên nhân rời đi, nàng liền mở phong thư tín bắt đầu chăm chú duyệt đọc, bên cạnh Đại địch chi hùng cũng chuyển mình ghé cái đầu qua xem. Địch Lỵ Á không khỏi ngoái đầu lại trừng mắt nhìn nó một cái: "A Hoàng, ta giận đấy a."
Đại địa chi hùng lập tức hiền hậu cười vài tiếng.
Địch Lỵ Á cười cười, rồi lại tiếp tục đọc xuống phía dưới, có điều cứ đọc từng dòng từng dòng, thân thể nàng lại hưng phấn đến phát run lên.
"Thực tốt quá, thực tốt quá." Địch Lỵ Á kích động đến nỗi trực tiếp đứng bật dậy, nàng cảm thấy tim mình như đang đập nhah hơn, toàn thân cũng bắt đầu đổ mồ hôi rồi.
"Địch Lỵ Á, sao lại cao hứng như vậy?" Đại địa chi hùng nghi hoặc hỏi, ở bên cạnh Cuồng lôi tật phong ưng cũng nghi hoặc nhìn nàng. Lúc này từ trong phòng cũng bước ra một vị trung niên nhân, chính là Phong hệ thánh ma đạo Long Nhĩ Tư đại sư.
"Lão sư." Địch Lỵ Á cung kính chào.
Long Nhĩ Tư đại sư cười nhìn Địch Lỵ Á nói: "Cáp Đốn nói cho ta biết ngươi nhận được tin của Lâm Lôi, hình như có đại hỉ sự gì đó phải không?"
Địch Lỵ Á trừng mắc liếc Đại địa chi hùng một cái, trong khi nó thì đang đắc ý nở nụ cười.
"Lão sư." Địch Lỵ Á vẫn còn đang kích động trả lời: "Là tin của Lâm Lôi, hắn nói cho ta biết ... Ba Lỗ Khắc công quốc ngày 16 tháng 4 này sẽ được thành lập. Vậy là hiện tại công quốc của Lâm Lôi rốt cuộc cũng được thành lập rồi, thực sự, thực sự là tốt quá." Đối với chuyện của Địch Lỵ Á, Long Nhĩ Tư đại sư hiểu rất rõ.
"Cao hứng như vậy, chẳng phải là vì lập tức muốn gặp được Lâm Lôi mà cao hứng đấy chứ?" Long Nhĩ Tư đại sư trêu chọc nói.
Địch Lỵ Á mặt đỏ bừng lên, cũng không biết là vì thẹn thùng mà đỏ hay là vẫn còn quá mức kích động.
"Được rồi, sư phụ, ta không thèm nghe người nói nữa, ta trước tiên sẽ trở về nhà, đem chuyện này nói với cha mẹ một tiếng. Theo như lời bọn họ nói ngay từ đầu, đô thành của Lâm Lôi đã được thành lập rồi, bọn họ hẳn là cũng không phản đối chuyện giữa ta và Lâm Lôi nữa." Địch Lỵ Á nói.
Long Nhĩ Tư đại sư gật đầu.
"Ừ, ngươi đi đi."
Địch Lỵ Á cuống quít gật đầu, lúc này mang theo Cuồng lôi tật phong ưng 'Mạt Lôi' rời khỏi chỗ ở của Long Nhĩ Tư đại sư. Nhìn Địch Lỵ Á rời đi, Long Nhĩ Tư đại sư chỉ biết lắc đầu thở dài một tiếng: "Cha mẹ Địch Lỵ Á, e rằng sẽ không dễ dàng thuyết phục như vậy a."
Tại Lai Ân gia tộc.
Phu phụ Đại Á Lai Ân hai người vô cùng nghi hoặc yên lặng lắng nghe, rốt cuộc là muốn nói về chuyện gì đây?
"Phụ thân, mẫu thân, con có một việc muốn nói với các người." Địch Lỵ Á hít một hơi thực sâu.
Mẫu thân nàng bật cười: "Là đại hỷ sự gì mà lại có bộ dạng như thế này a?"
Địch Lỵ Á cũng nở nụ cười: "Vâng, phụ thân, mẫu thân, các người lúc đầu không phải đều nó sợ hoàng đế bệ hạ sẽ giảm sự tín nhiệm đối với gia tộc chúng ta ư? Song hiện tại, Lâm Lôi hắn tại Hỗn loạn chi lĩnh đã thành lập được công quốc riêng rồi."
"Thành lập công quốc?" 2 vợ chồng Đại Á Lai Ân cùng thốt lên.
"Địch Lỵ Á nữ nhi yêu quý của ta, ngươi không thể lừa gạt được phụ thân của mình đâu, dù sao thì chuyện này theo như lời ngươi nói ta vẫn chưa từng được nghe nói a." Đại Á Lai Ân đáp.
Địch Lỵ Á cười thầm.
Ba Lỗ Khắc công quốc của Lâm Lôi đến hôm nay mới được thành lập, tin tức muốn vượt qua ngàn dặm truyền đến Ngọc Lan đế quốc thì tối thiểu cũng phải mất đến mươi ngày nửa tháng. Phụ thân như quả bây giờ mà đã biết thì mới là lạ đấy.
"Điều này là sự thực, có điều là con biết trước được tin tức mà thôi. Công quốc mà Lâm Lôi thành lập có tên là 'Ba Lỗ Khắc Công Quốc'." Địch Lỵ Á quả quyết nói.
Đại Á Lai Ân phu phụ 2 người nhất thời nhìn nhau.
"Điều này là thực. Phụ thân, mẫu thân, chẳng lẽ các người không tin lời con nói?" Địch Lỵ Á nhíu mày lại.
Đại Á Lai Ân lắc đầu cười đáp: "Ta tại sao lại muốn nói là ngươi không nên gả cho Lâm Lôi đây? Mặc dù Lâm Lôi hắn đã thành lập công quốc ... song làm thê tử của một quốc vương đại công quốc thì làm sao có thể bằng được đế quốc hoàng hậu đây?"
Nụ cười trên mặt Địch Lỵ Á bỗng vụt tắt.
"Phụ thân, người muốn nói gì?" Địch Lỵ Á vẻ mặt bỗng ngưng trọng xưa nay chưa từng thấy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đại Á Lai Ân đưa tay ấn người Địch Lỵ Á xuống, thở dài đáp: "Địch Lỵ Á, đúng, Lâm Lôi là Thánh vực cường giả. Hắn rất lợi hại. Song Lam Đức bệ hạ cũng là hoàng đế của Ngọc Lan đế quốc chúng ta, ngươi nên gả cho người thì hay hơn. Hơn nữa ... Lai Ân gia tộc chúng ta cũng nhờ đó mà thu được lợi ích."
Địch Lỵ Á nhìn phụ thân mình, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
"Phụ thân, người có còn là phụ thân của ngày xưa không?" Giọng nói của Địch Lỵ Á đã khản cả đi.
Đại Á Lai Ân cứng lại. Thê tử của ông ta cũng tương tự.
"Phụ thân, con yêu Lâm Lôi không phải bởi vì hắn là Thánh vực cường giả. Hồi đó từ khi còn học ở Ân Tư Đặc Học viện con đã yêu hắn rồi. Khi đó hắn là Thánh vực cường giả sao? Tại sao các người lại nghĩ về nữ nhi của mình như vậy?"
"Còn nữa. Sau khi từ học viện trở về, suốt trong khoảng thời gian 8, 9 năm, con không hề tiếp nhận một thanh niên nào tại đế đô là vì sao, chẳng lẽ các người còn không rõ?"
Địch Lỵ Á thực sự chẳng biết cha mẹ mình nghĩ như thế nào nữa.
"Con từ sau khi ở Áo Bố Lai Ân đế quốc trở về đã nói với các người chuyện giữa con với Lâm Lôi, cứ nghĩ rằng sẽ được các người chúc phúc. Song ... các người lại khuyên ngăn cản trở con." Địch Lỵ Á lệ đã ướt hoen mi, "Con thừa nhận, lời các người nói lúc ấy rất có đạo lý. Nếu lúc ấy con ở bên Lâm Lôi, đích xác là sẽ ảnh hưởng tới sự tín nhiệm của bệ hạ đối với gia tộc."
"Phụ thân, mẫu thân, con yêu các người, con cũng yêu cái nhà này, cho nên con không muốn làm khó cho các người. Cho dù con rất muốn được đến bên Lâm Lôi sớm một chút, song vì các người, con đã nhận nại, con vẫn ở lại đế đô, bởi vì con rất quý trọng cái gia đình này, rất quý trọng các người."
"Song các người lại cứ khuyên bảo con hết gả cho người này lại gả cho người kia. Rốt cuộc là vì sao vậy? Lâm Lôi chẳng lẽ lại không bằng đám quý tộc chơi bời lêu lổng ấy ư? Các người vì sao lại như thế này?" Địch Lỵ Á suốt 7, 8 tháng gần đây, trong lòng vẫn tràn đầy áp lực.
"Rốt cuộc cho tới hôm nay, Lâm Lôi hắn cũng thành lập được công quốc rồi. Con hôm nay đang rất là cao hứng, con hy vọng ... con sẽ được cha mẹ yêu quý của mình chúc phúc. Chỉ có điều ..." Địch Lỵ Á vừa nói, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra, "Các người khiến con thực thất vọng, thực sự thất vọng."
Phu phụ Đại Á Lai Ân đều trầm mặc nhìn con gái.
"Phụ thân, mẫu thân, con rất yêu các người, rất quý trọng các người." Địch Lỵ Á hít một hơi thực sâu. "Nếu các người còn quý trọng con, con hy vọng tới ngày cùng Lâm Lôi kết hôn, có thể được các người chúc phúc. Nếu các người không còn quan tâm đến nữ nhi này nữa ... thì đành vậy."
Địch Lỵ Á nói xong liền xoay người rời đi.
Đại Á Lai Ân phu phụ trong lúc nhất thời đều có chút mông lung.
Đợi đến khi nữ nhi đã đi rồi, bọn họ mới tỉnh ngộ lại.
"Địch Lỵ Á." Bọn họ mặc dù gọi lại song lúc này Địch Lỵ Á đã cưỡi Cuồng lôi tật phong ưng bay vút lên bầu trời rồi.
oOo
Ngồi trên lưng Cuồng lôi tật phong ưng, nhìn đế đô ngày càng trở nên nhỏ bé ở bên dưới, sau khi cùng sư phụ cáo biệt, Địch Lỵ Á trực tiếp rời khỏi đế đô. Gió thổi làm mái tóc vàng của nàng tung bay, cũng đã làm khô đi nước mắt của Địch Lỵ Á.
Giây phút này trong lòng đau khổ, Địch Lỵ Á vẫn chỉ lo lắng nghĩ về Lâm Lôi, cũng chỉ có ở trong lòng Lâm Lôi mới có thể khiến cho nàng cảm thấy ấm áp.
Cuồng lôi tật phong ưng cũng khẽ kêu lên một tiếng, tựa hồ như đang an ủi Địch Lỵ Á.
Dần dần, thân ảnh của Cuồng lôi tật phong ưng cùng Địch Lỵ Á đã biến mất ở cuối chân trởi phía bắc.
Ở ngoại thành Hắc Thổ thành, dưới chân núi Hắc Ô.
"Lâm Lôi hắn giờ đang tu luyện tại Hắc Ô sơn." Tái Tư Lặc chỉ vào ngọn núi trước mặt cười nói. Địch Lỵ Á nhìn thấy cảnh chim hót, hoa đua sắc thắm ở trước mắt, trong lòng cũng đầy kích động: "Tái Tư Lặc tiên sinh, Lâm Lôi hắn vẫn cứ luôn ở đây sao?"
Tái Tư Lặc cười đáp: "Cơ hồ tất cả thời gian, Lâm Lôi đều là ở tại đây tu luyện, Bối Bối cũng ở đây."
Hai người vừa nói thì đã lên trên núi rồi.
Dọc theo khe suối, Tái Tư Lặc dẫn theo Địch Lỵ Á tới bên bờ một hồ nước, Địch Lỵ Á thoáng chốc đã trông thấy Lâm Lôi. Lúc này Lâm Lôi đang vận lam sắc trường bào, mái tóc dài tùy ý tung bay, tử sắc trường kiếm nắm trong tay ở trên mặt hồ thí nghiệm kiếm pháp.
Tử Huyết nhuyễn kiếm lướt tới đâu, không gian phát sinh ba động tới đó, Lâm Lôi toàn thân có vẻ rất mơ hồ.
Hiển nhiên lúc này hắn đang đắm chìm trong tu luyện.
"A, Địch Lỵ Á, cô đã đến rồi. Lão đại!" Bối Bối vốn đang đùa nghịch ở trong nước, chớp chớp đôi mắt nhỏ đã trông thấy Địch Lỵ Á, lập tức hưng phấn kêu toáng lên.
Lâm Lôi đình chỉ động tác, lập tức xoay người lại.
Trông thấy Địch Lỵ Á, linh hồn hắn giống như là bị điện giật, toàn thân có chút sửng sốt, rồi sau đó là kích động bay tới. Địch Lỵ Á trên nét mặt cũng khó có thể giấu nổi sự kích động tươi cười, đôi mắt trong chốc lát đã trở nên ươn ướt.