Bàn Long

Chương 185: Dược sư



Chiêm Ni, Cơ Ân hai tỷ đệ vừa trải qua một lần bị ám sát, đã chính thức ý thức được con đường đến Xích Nhĩ quận thành tràn đầy nguy hiểm. Mọi thời khắc đều nguy hiểm, có thể bị giết chết. Tình hình không thể tự kiểm soát được, tỷ đệ các nàng chỉ có thể bắt đầu dựa vào Lâm Lôi.
"Lôi đại ca, huynh nói chúng ta sau này nên làm thế nào?" Chiêm Ni nhìn Lâm Lôi dò hỏi, trong lòng có chút lo lắng.
Giờ phút này vô luận là Chiêm Ni hay là Cơ Ân đều cảm thấy tương lai phảng phất bị bao phủ trong màn sương, bọn họ nhìn không rõ được con đường tương lai, không biết nếu cứ tiếp tục đi tiếp, rồi đây sẽ còn phát sinh ra chuyện gì.
Thấy tỷ đệ bọn họ ngây thơ, Lâm Lôi an ủi: "Yên tâm đi, chỉ là một thành chủ quận thành, ta tự tin có thể đối phó."
Lâm Lôi hôm nay đã đạt tới bát cấp, sau khi Long hóa sẽ là cửu cấp đỉnh. Mà Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' cũng là ma thú cửu cấp đỉnh, thực lực của Bối Bối cũng không dưới Hắc Lỗ và Lâm Lôi.
Một người hai ma thú này một khi kết hợp lại, nếu không phải là Thánh vực cường giả xuất hiện hay xuất hiện nhiều nhân mã thì sợ rằng không thể ngăn cản được bọn họ.
Chiêm Ni, Cơ Ân nghe thấy câu này của Lâm Lôi, đáy lòng đều không thể tự kiềm chế có chút sùng bái hắn.
Tỷ đệ các nàng đối với Lâm Lôi, cho dù đến bây giờ cũng không có cách nào phán đoán rõ được thực lực, ở trong mắt tỷ đệ các nàng, Lâm Lôi chính là một cường giả thần bí. Khi Lan Bá Đặc đứng một bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng thấy rất sảng khoái. Chỉ cần Chiêm Ni, Cơ Ân tỷ đệ có thể được an toàn và bình yên trong cuộc sống, chính lão phó nhân này cũng đã mãn nguyện rồi. Một cường giả lại tự nguyện trợ giúp tỷ đệ nhà quê, riêng loại hành động này đã dủ để cho Lan Bá Đặc từ tận đáy lòng trào dâng niềm cảm kích đối với Lâm Lôi.
"Cộc!" "Cộc!" "Cộc!"
Ngoài cửa đình viện vang lên tiếng gõ cửa.
"Để ta ra mở cửa." Lan Bá Đặc cười ha hả, "Có thể là thị giả đưa bữa sáng tới."
"Chúng ta chuẩn bị ăn sang thôi." Lâm Lôi cười, đưa Chiêm Ni, Cơ Ân tới phòng khách, còn Lan Bá Đặc lúc này đã mở cánh cửa đình viện, hai gã thị giả mang cơm liền tiến vào.
"Những thứ này đều mang đến phòng khách." Lan Bá Đặc cười dặn dò.
"Vâng, thưa tiên sinh." Hai gã thị giả thái độ đều rất khiêm tốn, chia nhau mang cơm đi tới. Có điều trong quá trình tiến đến hai gã bỗng nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên một tia dứt khoát.
Lần này bọn họ tới ám sát Cơ Ân, vô luận có thành công hay không thì bọn họ cũng đều phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Bọn họ từ sự việc xảy ra trước đó đã biết cường giả Lâm Lôi đang ở đó, vô luận là Lâm Lôi hay là hắc báo tử nọ, đều đủ để dễ dàng giết chết bọn họ.
oOo
Trong phòng khách, Lâm Lôi ngồi ở ghế chủ tọa. Cơ Ân và Chiêm Ni ngồi hai bên, hai gã thị giả mang theo nụ cười khiêm tốn, đưa cơm tiến vào phòng khách.
"Tiên sinh, tiểu thư, dê cừu nướng đều chuẩn bị đầy đủ cả rồi." Thị giả nọ mở ra cái hộp sắt ra.
"Để qua bên này." Lâm Lôi chỉ cái thạch bản trên mặt đất, trong khi Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' đang nằm sấp trên mặt đất ngửa đầu nhìn khối thịt dê.
Với sức ăn của nó, một khối thịt dê nướng cũng chỉ có thể xem như bữa sáng mà thôi.
"Vâng, thưa tiên sinh." Thị giả nọ rất là cung kính cầm cái khay đặc chế rất to, trực tiếp mang thịt dê nướng đặt trên mặt đất. Bối Bối chồm tới, lợi trảo cắt một cái, một cái đùi dê lớn đã bị nó tóm gọn.
Hắc Lỗ trừng mắt liếc Bối Bối, rồi sau đó cũng đi đến, bắt đầu mở miệng cắn xé.
"Tiên sinh, xin mời." Thị giả mang thức ăn đặt ở trước mặt Lâm Lôi, rồi sau đó lại đem một đĩa thức ăn khác để xuống trước mặt Cơ Ân.
Cạnh đó, tên thị giả còn lại lúc này cũng bưng thức ăn để lên trên bàn.
Đúng lúc đó ...
Hai gã thị giả đều áp sát vào bên cạnh Cơ Ân, mà Cơ Ân lại căn bản không hề cảnh giác, vẫn đang mải cầm dao nĩa bắt đầu thưởng thức bữa tiệc.
Hai gã thị giả nhìn nhau, hai bên như có thần giao cách cảm đồng thời chộp tới Cơ Ân. Hai bàn tay hóa thành lợi trảo, chia ra nhắm tới ngực, đầu, yết hầu của Cơ Ân vốn là những bộ vị yếu hại.
Bốn bàn tay đồng thời công kích!
Ngũ cấp, lục cấp chiến sĩ, đều có thể dễ dàng một chưởng chém vỡ cự thạch. Mà tứ cấp chiến sĩ cũng có thể trực tiếp xuyên phá qua một chiếc mộc bản rất dày.
Cơ Ân, một thiếu niên có thực lực phổ thông rất yếu, vô luận là đầu hay yết hầu, e rằng đều không thể kháng trụ được một chiêu công kích.
Tiếp cận quá gần.
Khoảng cách giữa hai gã thị giả và Cơ Ân quá gần để ra tay. Khi khoảng cách quá ngắn, với bát cấp chiến sĩ, e rằng chỉ vừa mới kịp động đậy thì Cơ Ân đã bỏ mạng rồi.
Lâm Lôi hừ lạnh một tiếng.
Một đạo tử sắc quang mang yêu dị trong nháy mắt lập lòe rồi biến mất, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên, bốn cánh tay của hai gã thị giả nọ đều đứt lìa rơi trên mặt đất.
"A." Chiêm Ni sợ hãi tức thì đứng bật dậy.
"Thiếu gia." Lan Bá Đặc bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng, phẫn nộ lập tức đạp hai tên thị giả hung ác nọ bay vào tường, vách tường bắt đầu chấn động dữ dội.
Hai tên thị giả nọ khẽ rên rỉ, hai người nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên một tia tuyệt vọng.
"Ngươi, ngươi làm thế nào ... ?" Một tên thị giả trong số đó khó tin nhìn về phía Lâm Lôi.
Lúc ấy khoảng cách giữa hai người bọn họ với Cơ Ân chỉ có nửa thước. Hai người bọn họ cho dù chỉ là tứ cấp chiến sĩ, nhưng với khoảng cách nửa thước, phỏng chừng chỉ trong nháy mắt thời gian, bọn họ cũng đủ để giết chết Cơ Ân rồi.
Với thời gian ấy, ngay cả cường giả cũng không kịp phản ứng.
Nhưng Lâm Lôi chẳng những phản ứng kịp, lại còn chặt đứt bốn cánh tay của bọn chúng xuống.
"Rất ngạc nhiên là vì sao ta lại phản ứng kịp phải không?" Lâm Lôi lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ, "Một tên thị giả bình thường, hai tay liệu có thể tu luyện được như các ngươi chăng?"
Hai người nhìn về phía cánh tay của chính mình.
Lần này hồng phát nam tử nọ chỉ huy thuộc hạ đều là cung tiễn thủ tinh anh. Mà làm một gã cung tiễn thủ tinh anh trải qua nhiều năm tháng liên tục khổ tu, vết chai ở hai tay có thể thấy rất rõ ràng.
Hai gã thị giả nhìn nhau tràn đầy tuyệt vọng.
Trong khi cánh tay đã đứt của bọn chúng vẫn không ngừng đổ máu, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ trong chốc lát nữa thôi, cả 2 nhất định sẽ tử vong do mất máu quá nhiều. Nhưng bọn chúng biết ... nhiệm vụ thất bại, kể cả Lâm Lôi có buông tha cho bọn chúng thì đội trưởng của bọn chúng và Uy Đức phu nhân cũng sẽ không buông tha. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Không cần lo cho bọn họ nữa, chúng ta lập tức xuất phát." Lâm Lôi đứng dậy nói.
Chiêm Ni, Cơ Ân đã có kinh nghiệm trải qua hai lần ám sát, lần thứ ba này đã không còn yếu đuối như hai lần trước nữa. Cơ Ân khẽ hỏi: "Lôi đại ca, còn bữa sáng này thì sao? Chúng ta có nên bỏ vào bao để mang đi ăn trên đường hay không?"
"Đừng."
Lâm Lôi lắc đầu: "Sau khi ăn đồ này, tâm ta hoài nghi, những thứ này đã bị hạ độc."
"Hạ độc?" Cơ Ân nhìn về phía bàn mĩ thực, cũng sợ đến nhảy dựng lên.
"Chi chi ~" Bối Bối bên cạnh Lâm Lôi lúc này cũng kêu lên, Lâm Lôi nhìn về phía nó không khỏi bật cười.
"Biết rồi, ngươi không sợ độc, được rồi mà." Lâm Lôi bất đắc dĩ nói.
Kỳ thực ma thú cùng con người ngay cả sinh lý, cấu tạo cũng đều có sự khác biệt rất lớn, rất nhiều ma thú tự bản thân đã có độc tính, loài người e ngại độc, nhưng họ không nhất thiết phải sợ hãi. Ma thú càng lợi hại, trời sinh năng lực kháng độc lại càng mạnh. Hơn nữa ma thú cơ bản đều sinh sống ở rừng rậm nguyên thủy, từ nhỏ đã tiếp xúc với một ít chất kịch độc. Lớp lớp tiếp theo, năng lực kháng độc tự nhiên của ma thú đời sau so với đời trước lại càng mạnh hơn.
oOo
Đám người Lâm Lôi từ sáng sớm tinh mơ đã trực tiếp xuất phát rời khỏi tửu điếm. Hồng phát nam tử nọ nhìn đám người Lâm Lôi rời đi từ xa, sắc mặt càng cực kỳ khó coi.
"Lôi?" Nam tử tóc đỏ lẩm bẩm, "Ở đâu lại bỗng dưng xuất hiện một cao thủ như vậy, hơn nữa hết lần này tới lần khác luôn cùng đôi tỷ đệ nhà quê đó ở cùng một chỗ."
Hồng phát nam tử trong lòng rất phẫn nộ.
Lần này ám sát Cơ Ân, Chiêm Ni, nhiệm vụ vốn rất nhẹ nhàng. Lan Bá Đặc lão người hầu này, thực lực căn bản không tính làm gì. Nhiệm vụ đang vốn rất dễ dàng, từ đâu bỗng dưng lại đột nhiên xuất hiện một cao thủ thần bí, bỗng trở nên rất khó giải quyết.
"Không còn cách nào khác, chỉ có thể bẩm báo cho phu nhân thôi." Hồng phát nam tử biết sự lợi hại của Lâm Lôi. Hắn căn bản không dám mạo hiểm.
oOo
Áo Bố Lai Ân đế quốc là đệ nhất cường quốc về quân sự tại Ngọc Lan đại lục, có một hệ thống đưa tin hoàn thiện phi thường, đó là bởi ngũ cấp ma thú 'Thanh Phong Điêu' được sử dụng chủ yếu để làm đội ngũ đưa tin.
Cả Áo Bố Lai Ân đế quốc, mỗi một quận thành đều có một số Thanh phong điêu, có người chuyên môn khống chế Thanh phong điêu. Thanh phong điêu cũng có trí tuệ cực cao, bọn chúng biết được đường đi, khi chủ nhân ra lệnh, hoàn toàn có thể mang tín kiện đưa tới nơi yêu cầu.
Có điều Thanh phong điêu đưa tin này, chỉ có cánh đế quốc quan gia mới có tư cách để sử dụng. Nói chung bình dân, thậm chí ngay cả quý tộc cũng không được dùng. Đương nhiên ... giữa quân đội cũng có hệ thống đưa tin riêng.
Hồng phát nam tử mang theo tín kiện của thành chủ Xích Nhĩ quận thành, liền thông qua Hắc Thạch thành phái ra một con Thanh phong điêu bay tới Xích Nhĩ quận thành.
oOo
Trên không trung thẳng tắp phi hành thì tốc độ bỏ xa tốc độ đi trên mặt đất. Đám người Lâm Lôi vừa rời khỏi Hắc Thạch thành chưa được bao lâu thì Thanh phong điêu đã tới Xích Nhĩ quận thành rồi.
Xích Nhĩ quận thành là một tòa thành thị tương đối lớn.
Nếu xét ra tại tây bắc hành tỉnh thì cũng bài danh một trong 10 vị trí hàng đầu, mà lúc này, bên trong Thành chủ sở của tòa thành, hào khí cũng rất áp bức, âm trầm.
Chủ nhân của tòa thành này là Uy Đức phu nhân! Một quý phụ phu nhân lãnh khốc, quý cao ngạo nổi tiếng.
"Muội muội! Muội muội!"
Hai gã trung niên nam tử bước thực nhanh ra phía sau hoa viên của tòa thành, mà lúc này, Uy Đức phu nhân ung dung hoa lệ đang được thị nữ hầu hạ, hưởng thụ ánh nắng mặt trời.
"Có chuyện gì vậy, hai vị ca ca của ta?" Uy Đức phu nhân ngẩng đầu nhìn về phía hại gã trung niên nam tử nọ.
"Muội muội, đây là tín kiện được truyền đến, nhiệm vụ lần này thất bại rồi." Nam tử có vóc dáng hơi mập một chút trong số hai người nói.
"Thất bại? Khoa Đức sao lại vô dụng như vậy?" Uy Đức phu nhân tiếp nhận tín kiện này, vừa mở ra xem, mày không khỏi nhíu lại, nghi hoặc: "Một gã cường giả thần bí có một con báo đen ư?"
Dựa theo nội dung bên trong tín kiện mà hồng phát nam tử 'Khoa Đức' có nói, con báo màu đen nọ ít nhất cũng phải là bát cấp ma thú, nam tử thần bí đương nhiên tối thiểu cũng là cường giả bát cấp, thậm chí là cường giả cửu cấp.
Uy Đức phu nhân nhất thời cảm thấy bức thư này quá nặng nề.
"Muội muội, chúng ta nên làm gì bây giờ?" đại ca của Uy Đức phu nhân, gã nam tử mập kia dò hỏi. Mà nhị ca của Uy Đức phu nhân cũng đồng dạng nhìn Uy Đức phu nhân chờ đợi.
Uy Đức phu nhân nhíu mày cân nhắc một chút.
"Hai vị ca ca, các người đi mời Hoắc Nhĩ Mặc dược sư tới đây đi." Uy Đức phu nhân bình tĩnh nói.
"Cái lão Hoắc Nhĩ Mặc quái vật kia ư?" Nhị ca của bà ta lập tức kinh hãi.
Uy Đức phu nhân lạnh lùng đáp: "Căn cứ theo sự điều tra của Khoa Đức, nói nam tử họ 'Lôi' thần bí kia ít nhất cũng là cường giả bát cấp, thậm chí còn là cường giả cửu cấp. Ta không có thực lực chính diện giết chết một tên cường giả cửu cấp. Hãy để cho Hoắc Nhĩ Mặc dược sư đi làm là tốt nhất. Hoắc Nhĩ Mặc dược sư dù sao trước kia cũng từng giết chết cường giả cửu cấp."
"Nhưng mà Hoắc Nhĩ Mặc hắn ..." Đại ca của Uy Đức phu nhân cũng có chút chần chờ.
"Hừ. Hai người các huynh cứ như vậy, vĩnh viễn không thành được đại sự. Cho dù ta giết Cơ Ân, với bộ dạng này của các người mà còn đòi làm thành chủ sao?" Uy Đức phu nhân hừ lạnh một tiếng.
"Được rồi, muội muội, chúng ta sẽ tới chỗ Hoắc Nhĩ Mặc dược sư!" Hai vị ca ca của Uy Đức phu nhân đã bị khuất phục.
oOo
Danh tự Hoắc Nhĩ Mặc dược sư là do chính Hoắc Nhĩ Mặc tự phong.
Có người cho rằng Hoắc Nhĩ Mặc là sát thủ, nhưng bản thân Hoắc Nhĩ Mặc thì lại cho rằng mình là một dược sư.
Đích xác, Hoắc Nhĩ Mặc bản lĩnh cứu người rất cao, hắn năm nay đã hơn ba trăm tuổi rồi, một lục cấp chiến sĩ mà có thể sống được hơn ba trăm tuổi cơ hồ không có khả năng. Nhưng Hoắc Nhĩ Mặc lại làm được, hơn nữa thoạt nhìn, Hoắc Nhĩ Mặc khí sắc vẫn còn tốt chán. Chính là bởi vì Hoắc Nhĩ Mặc hắn hàng năm phục dụng một ít dược thảo cổ quái, khiến cho hắn hơn ba trăm tuổi thân thể vẫn tráng niên cường kiện.
"Ô, Uy Đức phu nhân cũng thực sự là rất hào phóng, sinh ý lúc này đây có thể ăn mừng, có thể ăn mừng ..." Hoắc Nhĩ Mặc vuốt ve vài cọng râu hoa râm, nở nụ cười tự đắc.
Hai vị đại ca của Uy Đức phu nhân ở trước mặt Hoắc Nhĩ Mặc vẫn có chút cẩn trọng.
Hoắc Nhĩ Mặc dược sư, làm ơn xuất phát sớm một chút đi." Đại ca của Uy Đức phu nhân thúc giục, "Đích thân chúng ta sẽ dẫn ngươi tới gặp mục tiêu của ngươi lần này."
"Ha ha, các ngươi trước tiên hãy nộp trước một nửa định kim a, ta sẽ lập tức xuất phát." Hoắc Nhĩ Mặc ha hả cười nói.
"Định kim?" huynh đệ hai người trợn tròn mắt.
Tại Xích Nhĩ quận thành, hai người bọn họ cũng chưa từng nhịn nhục đến như vậy. Nhưng mà vốn đã nghe nói về sự tích của Hoắc Nhĩ Mặc, hai huynh đệ bọn họ cũng không dám trêu tức lão đầu tự xưng là 'Dược Sư' này. Một khi lão nhân này điên lên, thì chẳng ai biết được là sẽ có bao nhiêu người phải chết.