Bàn Long

Chương 175: Thần bí hắc báo



Lâm Lôi cau mày.
Hắn cũng chưa từng nghe nói qua về loại ma thú này. Ma thú họ báo chỉ có vài loại, song toàn thân gần như đen tuyền, lại dày đặc các hắc sắc hoa văn thì căn bản là chưa nghe nói qua.
Chưa biết gì về loại ma thú này thì không thể xem thường được.
Nam tử đầu trọc độc nhãn tiếp tục kể, "Quái vật đó ở trước mặt chúng ta, ăn mất vị ... đầu, chân của vị ma pháp sư kia ... từng miếng từng miếng, đám người chúng ta thấy vậy đều phẫn nộ điên cuồng, mọi người lập tức xông lên vây đánh." "Nhưng ..."
Nam tử đầu trọc lắc đầu: "Điều chúng ta không ngờ đến chính là, thực lực của nó quá mạnh mẽ. Chúng ta trước kia cứ nghĩ nó cứ tập kích rồi lại đào tẩu là do thực lực không mạnh. Nhưng ... chúng ta một đám người vây đánh nó, nó lại dễ dàng đánh trọng thương lại chúng ta."
"Trọng thương?" Lâm Lôi nghi hoặc dò hỏi.
"Đúng." Nam tử đầu trọc gằn giọng, "Quái vật kia tuyệt đối có thực lực dễ dàng giết chết chúng ta, nhưng nó lại không giết, chỉ làm chúng ta bị trọng thương."
"Vốn dĩ ta cho rằng chúng ta còn có hy vọng sinh tồn. Nhưng sau đó mới phát hiện, quái vật kia chỉ nhìn chòng chọc vào chúng ta. Nó mỗi ngày đều đến tha mất hai người của chúng ta, khi thì tha đi, khi thì ăn ngay trước mặt chúng ta."
Lâm Lôi run lên.
Hắn hiểu được, trí tuệ ma thú đích thị là rất cao. Ma thú mà nam tử đầu trọc trước mắt giảng thuật đích thị là ma thú cực kỳ lợi hại, trí tuệ tự nhiên cực kỳ cao. Có lẽ ma thú này vô cùng biến thái.
"Chúng ta muốn bỏ trốn, nhưng khi chúng ta muốn chạy khỏi Ma Thú sơn mạch, quái vật kia lại đến đánh trọng thương chúng ta."
Nam tử đầu trọc độc nhãn cười khổ, "Chúng ta căn bản không có biện pháp chạy ra khỏi Ma Thú sơn mạch. Mỗi ngày nó đến tha đi của chúng ta hai người. Trong nháy mắt chúng ta một nhóm mười hai người chỉ còn lại có sáu người."
"Thê tử của ta trải qua vài lần chứng kiến cảnh quái vật kia ăn sống bằng hữu của chúng ta, nàng rốt cuộc bị suy sụp. Nàng cầu ta, xin ta giết nàng."
"Ngươi căn bản không thể tưởng tượng, liên tục ba ngày sống dưới sự sợ hãi này, chúng ta một đám người cơ hồ đều nhanh chóng suy sụp. Thê tử của ta thực lực còn yếu, so với ta còn không bằng ... ta trải qua lựa chọn khó khăn, cuối cùng lựa chọn để nàng được chết mà không phải chịu thống khổ."
"Ngươi giết thê tử của ngươi?" Lâm Lôi nhướng mày.
"Đúng vậy, tự ta ra tay." Nam tử đầu trọc độc nhãn đau khổ đáp, "Nhưng ngày ta giết chết thê tử, chúng ta cũng gặp vài người khác, trong đó có một vị đại nhân vật ở Tây Nam hành tỉnh của chúng ta. Một vị cửu cấp cường giả 'Phổ Đặc Lộ'."
"Vốn chúng ta đều tuyệt vọng, suy sụp. Ta giết thê tử, nhưng sau đó, cửu cấp cường giả xuất hiện, ngươi nói ta lúc ấy sẽ như thế nào?"
Nam tử đầu trọc độc nhãn toàn thân run rẩy, "Ta điên rồi, thực sự là như vậy, ta thống khổ đến muốn tự sát."
Lâm Lôi hoàn toàn có thể tưởng tượng, trong khi hoàn toàn tuyệt vọng, suy sụp, vì tránh cho thê tử của mình không phải bị quái vật ăn sống, phải tự thân giết chết thê tử. Nhưng sau khi giết chết thê tử, một cửu cấp cường giả lại xuất hiện.
Loại tương phản này, tuyệt đối sẽ làm người ta nổi điên.
"Ta thống khổ, nhưng các bằng hữu khác đều cao hứng, bởi vì bọn họ cho rằng đã có hy vọng. Cửu cấp cường giả gần như là Thánh vực cường giả, chúng ta đem việc này kể cho hắn, Phổ Đặc Lộ đại nhân lúc này mới nói muốn giúp chúng ta giải quyết."
"Khi quái vật kia lại đến, Phổ Đặc Lộ đại nhân trực tiếp ra tay." Nam tử đầu trọc độc nhãn lộ vẻ quái dị. "Chỉ một chiêu, quái vật kia ngạnh kháng Phổ Đặc Lộ đại nhân một kiếm, rồi sau đó trực tiếp bổ đầu Phổ Đặc Lộ đại nhân ra làm hai."
Lâm Lôi đáy lòng run lên.
Công kích của cửu cấp cường giả mà có thể ngạnh kháng, tốc độ cùng phòng ngự đều đáng sợ như vậy, không thể xem thường.
"Lúc này đây quái vật này rất hưng phấn, trước mặt chúng ta thân hình bắt đầu phình to ra, từ cao hai thước biến thành gần năm thước cao, mười mét dài. Chỉ há miệng ra là nuốt sống Phổ Đặc Lộ đại nhân." Nam tử đầu trọc độc nhãn sợ hãi kể.
Lâm Lôi sắc mặt biến đổi.
"Thân thể phình ra?" Hắn thực sự khiếp sợ.
Bởi vì thân thể phình to, tất cả Thánh vực ma thú đều có thể làm được. Bọn chúng có thể dễ dàng hóa thành to nhỏ. Đương nhiên, rất ít cửu cấp ma thú có thiên phú cao có thể làm được như vậy.
Tỷ như Bối Bối, có thể biến to ra một ít.
Nói cách khác ...
Quái vật đó nếu không phải là Thánh vực ma thú thì nhất định phải là cửu cấp ma thú có thiên phú cực cao.
"Sẽ không là Thánh vực ma thú đâu." Lâm Lôi từ đáy lòng cũng có chút nhút nhát, mặc dù Lâm hắn bây giờ rất tự tin, nhưng đối với Thánh vực ma thú một chút nắm chắc đều không có.
Nam tử đầu trọc độc nhãn cười khổ nói: "Cứ như vậy, quái vật kia tiếp tục hành hạ chúng ta, một ngày ăn hai người. Cuối cùng chỉ còn lại có ta và nhị đệ. Chúng ta chạy trốn vào khu vực trung tâm, hy vọng quái vật này cùng các cường đại ma thú đánh nhau, chúng ta có thể nhân cơ hội mà chạy trốn. Nhưng rõ ràng, không có ma thú nào có thể ngăn trở nổi quái vật kia."
Lâm Lôi gật gật đầu.
Hắn hoàn toàn hiểu được.
Chỉ là nam tử đầu trọc độc nhãn đối với mình cũng không có hảo tâm, chỉ muốn nghĩ cho mình. Rõ ràng là muốn để mình bảo vệ hắn. Loại hành vi này căn bản là không để ý đến sinh tử của mình.
Lâm Lôi sắc mặt trầm xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Đại nhân, ta, chúng ta cũng không có biện pháp a." Nam tử đầu trọc độc nhãn hiểu được suy nghĩ của Lâm Lôi, liền nói, "Ta còn có hài tử, nhị đệ ta cũng có hài tử ... chúng ta không muốn chết a."
"Chẳng lẽ ta muốn chết?" Lâm Lôi hừ lạnh một tiếng.
Từ những miêu tả vừa rồi của nam tử đầu trọc độc nhãn, Lâm Lôi ít nhất có thể xác định được thực lực của quái vật này.
Cửu cấp cường giả một kiếm không thể đả thương nó, tốc độ của nó so với Bối Bối còn nhanh hơn.
Qua hai điểm này không làm Lâm Lôi khẩn trương. Càng huống chi việc này mới chỉ là biểu hiện tạm thời, thực lực quái vật này chánh thức rốt cuộc là thế nào?
Không phải nó là một Thánh vực ma thú chứ?
Lâm Lôi không thể xác nhận, nếu là Thánh vực ma thú, cho dù cùng Bối Bối liên thủ, hắn đến một chút hy vọng cũng không có.
"Ngươi không muốn chết, lại muốn kéo ta xuống nước chắc?" Lâm Lôi trong lòng có chút bất mãn.
"Bối Bối, chúng ta đi."
Hắn lập tức bỏ đi.
Tiếp tục đi tới, nam tử đầu trọc độc nhãn cũng đi theo Lâm Lôi. Lâm Lôi quay đầu lại lạnh lùng nhìn y.
Tên hỗn đản này đi theo mình, quái vật kia, hiển nhiên là đang canh chừng tên đầu trọc này.
"Đại nhân, ngài, ngài cứu ta với." Nam tử đầu trọc độc nhãn kia trong mắt tràn đầy khao khát.
Nhưng hành vi loại này của y lại càng làm Lâm Lôi phản cảm thêm. Chỉ biết lo cho mình, căn bản không nghĩ đến người khác.
"Cửu cấp cường giả mà còn chết, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là Thánh vực cường giả chắc?" Lâm Lôi từ sau lưng bạt ra Hắc Ngọc trọng kiếm, tên đầu trọc độc nhãn kia sợ hãi lui về phía sau.
"Còn đi theo ta, đừng trách ta vô tình." Hắn lạnh lùng quát.
Lâm Lôi lúc này mặc dù đã đạt tới thất cấp đỉnh phong, sau khi long hóa có thể đạt tới thực lực cửu cấp trung kỳ, so với lúc ở Hách Tư thành còn lợi hại hơn một chút. Nhưng khi ở Hách Tư thành, Lâm Lôi cũng đã cùng cửu cấp cường giả Khải Tát đánh ngang tay rồi.
Bây giờ muốn giết một gã cửu cấp cường giả, hắn cũng rất khó làm được một kích tất sát.
Mà quái vật kia, lại dễ dàng giết chết một gã cửu cấp cường giả.
Vì một người không quen biết mà liều mạng. Liệu có đáng giá không?
Lâm Lôi đem Hắc Ngọc trọng kiếm tra vào vỏ, tiếp tục một mình xuất phát. Nam tử đầu trọc độc nhãn đứng ở tại chỗ căn bản không dám đi theo, chỉ là y vẫn tuyệt vọng, oán độc nhìn theo hình bóng Lâm Lôi. "A."
Vừa mới đi được không đến trăm thước, tiếng kêu thảm thiết từ phía sau truyền đến. Lâm Lôi lập tức quay đầu nhìn lại -
Chỉ thấy trên tuyết địa, một con hắc sắc báo cao hai thước, dài gần bốn thước, xuất hiện trước mắt, trong miệng hắc sắc báo còn có thân thể nam tử đầu trọc.
"Cứu, cứu mạng." Nam tử đầu trọc độc nhãn còn chưa đoạn khí.
Sự chú ý của Lâm Lôi dồn tất cả vào người hắc sắc báo, con báo này trên người dày đặc hoa văn nhìn rất đẹp mắt, đôi mắt lạnh như băng hứng thú nhìn Lâm Lôi.
Rất hiển nhiên ...
Hắc sắc báo này đang chơi một trò chơi, mà bây giờ là lúc kết thúc trò chơi, Lâm Lôi nhất định là một con mồi cuối cùng của nó trong trò chơi.
"Cứu mạng." Nam tử đầu trọc dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lâm Lôi.
Hắc sắc báo kia lại đột nhiên nghiến chặt răng, chỉ nghe tiếng răng rắc, nam tử đầu trọc đứt hẳn nửa người, bên trong ruột gan trào ra ngoài. Y trên mặt đất ngọ ngoạy trong chốc lát, nhất thời chưa chết hẳn.
Hắc sắc báo ưu nhã bước tới, lợi trảo trực tiếp dẫm lên ngực nam tử đầu trọc độc nhãn. "Rắc!"
Ngực nam tử đầu trọc độc nhãn lõm xuống, sau vài phút thì không còn ngọ ngoạy nữa.
Hắc sắc báo hứng thú nhìn Lâm Lôi, sau đó từ tốn bước tới phía hắn. Bộ dạng con báo này thực là phi thường đẹp đẽ.
"Bối Bối. Ngươi chuẩn bị tập kích, lúc này phải liều mạng rồi." Lâm Lôi thấy ma thú họ báo không biết tên gì xuất hiện nhìn chòng chọc vào mình. Để quái vật này tập kích, không bằng giao phong ngay chính diện.
Hắn xuất ra trọng kiếm, giương mắt nhìn hắc sắc báo.
"Hừ." Lâm Lôi đồng thời thân thể bắt đầu cự biến, trên trán mọc ra gai lạnh như băng, hắc sắc vảy cũng bao trùm rất nhanh các bộ vị toàn thân. Một cái long vĩ khỏe mạnh cũng mọc dài ra. Khuỷu tay, đầu gối, lưng đều mọc ra gai nhọn.
Trong nháy mắt, hắn đã hoàn toàn long hóa.
Hắc sắc báo thấy nguyên bản một nhân loại vậy mà chỉ trong chốc lát đã biến thành quái vật nhân hình ma thú không khỏi cả kinh, thậm chí bộ lông sáng bóng trong nháy mắt bỗng dựng đứng lên.
Một bên là Long huyết chiến sĩ.
Một bên là một ma thú họ báo thần bí.
"Đến đây đi." Lâm Lôi đơn thủ cầm chắc Hắc Ngọc trọng kiếm, không hề nhúc nhích đứng giữa tuyết địa giống như một tòa núi trầm ổn.
Hắc sắc báo tử thân thể hơi khuỵnh xuống, nó đang dồn lực!
"Vèo!"
Đôi đồng tử màu vàng lợt của Lâm Lôi hoàn toàn tập trung vào thân ảnh hắc sắc báo, lúc này đây hắn miễn cưỡng có thể thấy được thân ảnh của hắc sắc báo này, cơ hồ trong nháy mắt, hắc sắc báo tử đã từ ngoài trăm thước phóng tới ngay trước mắt. "Chát!"
Long vĩ của Lâm Lôi giống như tia chớp hung hăng quất vào người hắc sắc báo. Nói về tốc độ, long vĩ của Lâm Lôi tốc độ nhanh hơn so với tốc độ di chuyển của hắc sắc báo.
Hắc sắc báo bị đánh bay tới hơn mười thước trên tuyết địa.
Nhưng nó vừa mới rơi xuống đất đôi mắt lạnh như băng đã lại trợn lên nhìn Lâm Lôi, gầm nhẹ một tiếng, hiển nhiên lúc này đây hắc sắc báo này đã muốn xuất toàn lực. Hắc sắc báo dậm mạnh chân, nhảy vọt tới, tốc độ cực nhanh quả thực khiến cho người ta phải run sợ.
Lâm Lôi thấy rõ ràng, hắc sắc báo trên người không có một chút huyết tích.
Long vĩ của Long huyết chiến sĩ cửu cấp trung kỳ, vậy mà không gây thương tổn cho đối phương một chút nào.
Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay Lâm Lôi như thiểm điện phách tới, bên ngoài trọng kiếm thanh hắc sắc quang mang lưu chuyển, hắc sắc báo trực tiếp dùng móng vuốt huy vũ chụp vào trọng kiếm của Lâm Lôi.
"Keng." Trọng kiếm của Lâm Lôi bị này hắc sắc báo chụp trúng đẩy sang một bên. "Xọat."
Mặt khác một chân của nó cào sượt qua cánh tay Lâm Lôi một chút. Trên cánh tay có hắc sắc lân giáp bao phủ, vậy mà cũng lưu lại dấu vết khá sâu, còn có hai phiến lân phiến bị cào rách tọac.
Một người một thú giao kích một chiêu rồi lập tức phân khai.
"Hống, hống ~" Hắc sắc báo đứng trên tuyết, lạnh lùng nhìn Lâm Lôi. Nó đã coi Lâm Lôi chính thức trở thành đối thủ. Công kích vừa rồi vậy mà không hoàn toàn xé rách được lân giáp phòng ngự, không cắt đứt được cánh tay Lâm Lôi. Điều này khiến hắc sắc báo cả kinh.
Lâm Lôi nhìn thương thế trên lân giáp.
Bình thường cửu cấp ma thú không thể phá nát phòng ngự của hắn, song vừa rồi một móng vuốt kia đã xé rách lưỡng phiến vảy rồi.
Cơ thể Hắc sắc báo đột nhiên to ra, từ hai thước cao biến thành năm thước, chiều dài gần mười thước, cái đuôi màu đen giống như tiên nữ vẫy tay. Hắc sắc báo lại tập trung vào Lâm Lôi như cũ. "Hống"
Quái vật khổng lồ này lại nhắm hướng Lâm Lôi nhảy chồm tới.