Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 640: Cá chép vượt long môn



Lời của đại trưởng lão, nhất thời vậy mà không có ai đáp lại.

Những lão quái vật này, ai nấy đều có sắc mặt khác nhau, không biết trong lòng đang nghĩa gì, nhưng cuối cùng vẫn sợ.

Bọn họ đều là người cao ngạo, tự phụ, bình thường người này xem thường người kia, nhưng lão tổ nhà họ Thẩm xuất chiến đầu tiên, sử dụng hai lần Huyết Tự Quyết vậy mà không có bạo thể mà chết, sức chiến đấu lúc đó đã hơn tất cả bọn họ, ai cũng không thể chiến thắng.

Tuy nhiên chính vào tình huống như này, lại bị Sở Vĩnh Du đánh chết bằng một cái tát, không sai, là một cái tất, không phải là

thắng thảm sau bao nhiêu hiệp đại chiến, chênh lệch trong này, chỉ cần không phải đồ ngu thì đều có thể hiểu rõ.

“Không có ai sao? Một đám nhát gan.”

Đại trưởng lão vậy mà nói ra lời châm chọc, có điều nhìn vẻ mặt thì thật sự có hơi tức giận rồi.

Ông ta đặc biệt làm chủ để những lão già này đến úp Sở Vĩnh Du, không ngờ mới một người một đánh chết thì không có ai dám lên? Thật là nỗi nhục †o lớn.

“Đại trưởng lão, lão Thẩm hai lần Huyết Tự Quyết đều sống được cũng bị đánh chết rồi, ông kêu chúng tôi lên, đó không phải là tự đào mộ của mình sao?”

Không biết lão già nào lẩm bẩm một câu, đại trưởng lão lúc này mới phản ứng lại.

Phải, lão tổ nhà họ Thẩm sử dụng hai lần Huyết Tự Quyết, ở trong mắt ông ta vẫn yếu như con mèo, nhưng đối với những lão già này mà nói là rất mạnh rồi, kết quả vẫn bị Sở Vĩnh Du đánh chết bằng một cái tát.

Đột nhiên, đại trưởng lão cũng nghĩ tới một vấn đề, không khỏi từ từ nhìn sang Sở Vĩnh Du.

Thằng nhóc thối này, vậy mà là cửu bộ võ vương thật sự sao? Phong thánh thật là nhặt được bảo bối rồi.

“Nếu vẫn không có ai xuất chiến, vậy người chiến thắng ở cấp bậc Võ Vương trong đại chiến Thiên Tuyển mùa này, chính là Sở Vĩnh Du rồi."

Nói như vậy, căn bản vẫn không có ai lên tiếng, ai có thể ngờ lão tổ nhà họ Thẩm lên chính là một vương giả, kết quả một cọng lông cũng không nổ ra.

Sở Vĩnh Du vẫn đứng ở đó, trên mặt cũng không có vẻ chờ mong trước đó.

Thực lực hiện nay của anh, sự chờ mong đối với những lão quái vật này, thật sự có hơi dư thừa rồi.

Cái gọi là nhất lực phá vạn pháp, chỉ cần mình đủ mạnh, chiêu thức, bí pháp gì đó, thật ra chẳng qua chỉ là thiêu hoa trên gấm mà thôi.

Thấy không ai đáp lại, đại trưởng lão chỉ có thể mở miệng.

“Được, bây giờ tôi tuyên bố, người chiến thắng ở cấp bậc Võ Vương trong đại chiến Thiên Tuyển mùa này, là Sở Vĩnh Du.”

Kết quả xuất hiện, rất nhiều người đều thở phào, không biết đang lo lắng cái gì.

Người vui nhất thuộc về Văn Tông Miểu, tuy nhìn từ biểu hiện, Sở Vĩnh Du chiến thắng đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, nhưng cuối cùng cũng kết thúc, đương nhiên mới là điều quan trọng nhất.

“Sở Vĩnh Du đại diện cho nhà họ Văn, Văn Tông Miểu, chuyện phần thưởng tiếp theo, ông và Hồng trưởng lão lo liệu.."

Nói xong, đại trưởng lão đứng dậy, khoát tay với Sở Vĩnh Du.

“Sở Vĩnh Du, cậu đi theo tôi, người chiến thắng cấp bậc Võ Vương trong đại chiến Thiên Tuyển, phần thưởng lớn nhất là Long Chi Động, nhưng phải xem thiên phú tạo hóa của cậu tới đâu.”

Nghe thấy ba từ Long Chi Động, trong mắt của một số người đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ và mê mẩn, bọn họ đều là người năm đó từng tham gia đại chiến Thiên Tuyển, nhưng không có giành quán quân, cho nên Long Chi Động chỉ có người chiến thắng mới có thể tới, đối với bọn họ mà nói mãi mãi đều là một loại truyền thuyết.

Long Chi Động? Sở Vĩnh Du bật cười, chẳng trách rất nhiều người liều mạng với đại chiến Thiên Tuyển, nguyên nhân e rằng là như này.

Nhớ trước đó Văn Khả Hân đã từng nói tới cảnh giới tiếp theo của Võ Vương, vậy thì chiến thắng trong đại chiến là một điêu

kiện cần, bây giờ nghĩ lại, hình như là có liên quan tới Long Chi Động.

Nhưng người nhà họ Văn cũng không có nói nhiều với anh, lẽ nào bên trong còn có quy định bất thành gì đó?

Theo đại trưởng lão đi tới một căn phòng trên tầng cao nhất, sau khi ra hiệu Sở Vĩnh Du ngồi xuống, đại trưởng lão cuối cùng cũng nở nụ cười.

“Sở Vĩnh Du, đi Long Chỉ Động, thành công hay không không chỉ liên quan tới một mình cậu, còn có sư phụ Phong thánh Vô

Phong Tử của cậu, biết không?”

Hửm? Sở Vĩnh Du nhíu mày, trong lòng rất không hiểu.

“Xin đại trưởng lão nói rõ, tại sao có dính líu tới sư phụ của tôi?”

“Nguyên do trong đó, đợi khi cậu đi ra tôi mới có thể nói với cậu, cậu chỉ cần biết, sư phụ của cậu vì cậu, bỏ ra cái giá như nào, sự kỳ vọng mà ông ấy dành cho cậu, thật sự quá lớn, lớn tới mức lúc đó theo chúng tôi thấy, thật sự là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng cậu của bây giờ, ít nhất từng bước nâng cao tỉ lệ này lên rất nhiều, chỉ thiếu một bước cuối cùng.”

Càng như vậy, Sở Vĩnh Du càng cảm thấy thần bí, đồng thời, trọng trách trên vai cũng nặng hơn rất nhiều.

Nhìn Sở Vĩnh Du, trong lòng đại trưởng lão vụt qua một sự thích thú.

Phong thánh, tôi tiết lộ trước một ít thông tin, tăng thêm một tầng trọng trách cho Sở Vĩnh Du, ông chắc sẽ không để bụng đâu nhỉ.

“Lại đây.”

Lúc này, đại trưởng lão ấn một cái nút, bức tường đằng sau đột nhiên mở ra, bên ngoài vậy mà chính là khung cảnh trời xanh mây trắng, làn gió thổi bay áo của hai người.

“Nhìn thấy trong tầng mây có gì không?”

Đứng ở bên cạnh đại trưởng lão, Sở Vĩnh Du ngưng thân nhìn, sau đó mở miệng nói.

“Hình như vừa rồi có thứ gì đó bay qua, tốc độ rất nhanh, không thua kém Võ Vương.”

“Không sai, đó là một loại chim chỉ có ở Cửu Long Vực, hoặc nói cũng có thể gọi là cá, nó có thể thoải mái hoạt động ở hai môi trường không khí và nước, giờ chỉ còn chưa tới 20 con mà thôi, chúng tôi gọi là lí thú.”

Chỉ về phía trước, đại trưởng lão tiếp tục nói.

“Biết tại sao chỗ chúng tôi gọi là Long Môn không? Cậu chắc từng nghe một câu “cá chép vượt long môn, vượt quá sẽ hóa

rông” nhỉ? Chỗ chúng ta ở chính là long môn, lí thú chính là con đường con duy nhất để cậu có thể đến được ngọn núi có Long Chi Động ở đối diện chín ngọn núi hình kiếm, từ dưới núi leo lên, đó là chuyện không thể.”

Chuyện này... Sở Vĩnh Du có hơi ngạc nhiên, mọi thứ của Cửu Long Vực, trông như tùy ý tồn tại, nhưng cuối cùng vậy mà có thể phát hiện, mọi thứ đều liên quan một cách tự nhiên với nhau.

“Đi đi, nếu như cậu bị làm khó ở ải này, vậy thật sự quá khiến người ta thất vọng.”

Nói xong, đại trưởng lão ngồi ở trên ghế, chỉ nhìn như vậy.

Mà Sở Vĩnh Du, lại ngưng thần quan sát một phen, đột nhiên cả người nhảy ra.

Sau khi ấn nút lần nữa, bức tường đóng lại, hai mắt của đại trưởng lão từ từ nhắm lại.

Chuyện còn lại thì phải xem Sở Vĩnh Du có thể thật sự hóa rồng hay không, Vô Phong Tử đã cược nửa đời sau của mình.

lần nhảy này có khoảng cách mấy trăm mét, trong cơn gió to, cơ thể của Sở Vĩnh Du từ từ rơi xuống, bên dưới một con lí thú đột nhiên xuất hiện, khiến chân phải vững vàng giẫm lên trên.

Mượn lực, cơ thể lại lao ra bên ngoài mấy trăm mét.

Đây chính là điểm khó mà đại trưởng lão nói, lí thú bay lượn trong tầng mây, tốc độ lại nhanh, muốn tính toán chính xác tất cả, độ khó thật sự không nhỏ.

Ngẩng đầu nhìn ngọn núi ẩn hiện ở phía trước, trong mắt Sở Vĩnh Du vụt qua một tia sáng.

Long Chi Động? Sư phụ? Mình ngược lại muốn xem thử, đằng sau lớp sương mù này, rốt cuộc là cái gì.