Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 568: Tự chui đầu vào lưới sao?



Thượng Quan Vô Địch vừa nói xong, ông cụ liền vỗ một cái xuống tay vịn ghế.

"Làm xằng! Ngồi xuống!"

Nói xong, ông cụ nhìn về phía Thượng Quan Sử Nho, đứa cháu trai này của mình, nói trắng ra thì tầm nhìn và kiến thức, chắc chắn còn sâu hơn so với ông ta một bậc, bây giờ tuổi còn trẻ, những thứ đã gặp và tiếp xúc còn đang ở trong giai đoạn tích luỹ, tương lai chắc chắn là trụ cột vững vàng của gia tộc Thượng Quan.

"Sử Nho, trước khi bỏ phiếu, ông nội muốn nghe suy nghĩ của cháu một chút!”

Gật đầu, Thượng Quan Sử Nho trầm giọng nói.

"Ông nội, thật ra không nhất thiết phải bỏ phiếu, lễ đính hôn chắc chắn phải tiến hành bình thường, nếu như huỷ bỏ, đầu tiên là khiến cho những gia tộc biết Sở Vĩnh Du thất thế cảm thấy chúng ta bợ đỡ quá mức, thậm chí vô cùng bợ đỡ, thứ hai là thể diện và danh dự của gia tộc chúng ta cũng sẽ bị tổn hại. Lễ đính hôn tiến hành bình thường, nếu quả thật có kết luận thì huỷ hôn cũng không muộn, dù sao đính hôn cuối cùng cũng chỉ là đính hôn mà thôi!”

Vuốt cằm, ông cụ Thượng Quan hỏi lần nữa.

"Cháu nói tiếp đi, ông muốn nghe ý kiến tiếp theo của cháu!”

"Được, rất đơn giản, vào ngày tổ chức lễ đính hôn, chỉ cần xem người nào đó có đến hay không là được, nếu như đến thì tất cả như cũ, chúng ta hoàn toàn có thể coi như không biết thông tin Sở Vĩnh Du thất thế, ngược lại nếu như không đến, vậy cũng không cần phải do dự, trực tiếp huỷ hôn đi!”

Đến đây, Thượng Quan Vô Địch đã rất nóng nảy, lại bị ba anh ta lườm một cái nên chỉ có thể tạm thời ngậm miệng.

Mà ông cụ Thượng Quan, sau khi nghe xong thì ánh mắt loé sáng.

"Sử Nho, ý cháu nói là… Nam Cung Vô Phong?"

Thượng Quan Sử Nho gật đầu.

"Chính xác, ông nội, mặc dù cháu kiêu ngạo và tự tin, nhưng cháu có một ưu điểm lớn nhất, cháu sẽ thừa nhận người khác ưu tú, gia tộc Nam Cung là gia tộc xếp hạng số một nước R, sau khi ông cụ nhà bọn họ chết đi, Nam Cung Vô Phong nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, chẳng những không khiến gia tộc Nam Cung suy bại, ngược lại còn nâng cao một bước, người đàn ông mạnh mẽ này, thực lực, ánh mắt độc đáo, chắc chắn đã vượt qua người bình thường mười mấy lần, vậy nên thái độ của Nam Cung Vô Phong đối Sở Vĩnh Du, chúng ta hoàn toàn có thể đi theo."

Cuối cùng trên mặt ông cụ Thượng Quan cũng lộ ra vẻ mỉm cười.

Đúng vậy, ông ta đã quá vội vàng xao động, không nói đến những cái khác, Nam Cung Vô Phong kia cho đến bây giờ chưa bao giờ là người chịu thua thiệt.

Khúc mắc đã được cởi bỏ, ông cụ Thượng Quan vung tay nói.

"Được rồi, cứ theo lời Sử Nho nói mà làm, nội dung buổi thảo luận hôm nay, ai dám nói ra ngoài thì tất cả đều sẽ dùng gia pháp để xử lý.”

"Vâng."

Thượng Quan Vô Địch cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự huỷ bỏ lễ đính hôn, anh ta làm sao có thể bàn giao với Sở Vĩnh Du.

Mấy phút sau, Sở Vĩnh Du bế Hữu Hữu đi đến nơi ở mà gia tộc Thượng Quan đã sắp xếp, đúng lúc gặp được Thượng Quan Sử Nho và Thượng Quan Vô Địch.

"Anh rể."

"Anh Sở."

Nghe thấy cách xưng hô của Thượng Quan Sử Nho, Sở Vĩnh Du cười nói.

"Ồ? Xem ra gia tộc của hai người ít nhất cũng đã tạm thời quyết định được hướng đi, thật ra đôi khi, thỉnh thoảng không truy cầu một chút lợi ích, nói không chừng có thể có cảnh đẹp ở phía sau đang chờ đợi, phải không?”

Câu nói này khiến Thượng Quan Vô Địch không hiểu thế nào, nhưng ánh mắt Thượng Quan Sử Nho lại trở nên yên lặng, Sở Vĩnh Du rõ ràng biết rõ tình huống của mình, nhưng vẫn còn vân đạm phong khinh như vậy, hoặc là nói không có bất cứ thay đổi gì so với ngày thường, điều này có nghĩa là gì, lượng tin tức quá lớn.

Chung quy lại, vẫn phải xem ngày đính hôn, Nam Cung Vô Phong có thể đích thân đến hay không.

Phải biết rằng bình thường mà nói, lễ đính hôn của Thượng Quan Yến Nhi dù sao cũng không phải kết hôn, gia tộc Nam Cung có thể phái Nam Cung Lâm đến là được, mà đây chỉ là thể diện của gia tộc Thượng Quan, vậy nên Sở Vĩnh Du có thể có biến động chút nào hay không, còn phải chờ đến ngày đó.

Cùng lúc đó, nhà họ Yến ở vùng Cửu Long nước R.

Yến Tử Lăng và Yến Khuynh Thành đang ngồi trong hoa viên, trên tay mỗi người đều cầm một ly rượu ngon tự ủ.

"Ha ha, thật sự là báo ứng nha, vừa mới phách lối trực tiếp cấm nhà họ Yến chúng ta, đằng sau liền bị lấy xuống thân phận chiến thần, Sở Vĩnh Du này, thật sự là đáng đời.”

Là một gia tộc ở nơi thần bí như vùng Cửu Long này, bọn họ sao có thể không chiếm được tin tức chứ, thậm chí phải nói là nhanh chóng nhận được.

Đôi mi thanh tú của Yến Khuynh Thành cau lại, sau khi nhấp một ngụm rượu mới lên tiếng.

"Thân phận chiến thần của Sở Vĩnh Du bị quăng ra, quả thật là một cơ hội, mặc dù lệnh cấm của anh ta đã có hiệu lực, quả thật không có cách nào, nhưng lần này dụ anh ta đến vùng Cửu Long, giết anh ta cũng không còn phải lo lắng nữa.”

Gật đầu, Yến Tử Lăng rất đồng ý.

"Chị yên tâm đi, Long Môn đã đồng ý sửa thời gian sớm hơn, cứ như vậy, chắc chắn Văn Khả Hân sẽ nhanh chóng đi tìm Sở Vĩnh Du, ha ha, từ giờ đến khi anh ta đến vùng Cửu Long, có lẽ cũng không lâu nữa!”

Nói đến đây, Yến Tử Lăng đưa hay tay nâng ly rượu ra hiệu kính Yến Khuynh Thành.

"Vẫn phải cám ơn chị cả thành toàn cho, nếu không ba cũng không thể nào dùng phần nhân tình kia, chỉ vì để Long Môn sửa thời gian Thiên Tuyển đại chiến sớm hơn.”

Yến Khuynh Thành không nói gì, nhưng trong mắt bà ta loé lên một tia sáng lạnh.

Con trai mình bị Sở Vĩnh Du giết chết, cho dù trả giá thế nào, bà ta đều muốn Sở Vĩnh Du phải chết, đây là kết quả tất yếu, người em trai Yến Tử Lăng này cùng chỉ là một cái đẩy tay để bà ta che giấu sự thật mà thôi.

Thiên Hải, Sở Vĩnh Du lại đi ra ngoài, Rice là khách sạn gần nhất với gia tộc Thượng Quan, Tiên Khách Nam Thái cũng đã đến, sẽ ở tại đây.

Ngay khi mặt trời lặn, Đồng Ý Yên đương nhiên vẫn phải học võ, giai đoạn trước là thời điểm quan trọng, không thể có chút lười biếng nào.

Đến khách sạn Rice, Đồng Ý Yên hôn Sở Vĩnh Du một cái, cười nói.

"Vậy em vào trong đây, anh đừng đến đón em, đến lúc đấy em đón xe trở về là được rồi!”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

"Được."

Đưa mắt nhìn bà xã đi vào trong, Sở Vĩnh Du lái chiếc xe Porsche Palamela do Thượng Quan Vô Địch sắp xếp đi về phía đội điều tra sự kiện đặc biệt đặc chủng Thiên Hải.

Đêm nay, anh phải xử lý chuyện của Dương Thiên Đức, không thể tiếp tục kéo dài.

Khi mặt trời vừa xuống núi, Sở Vĩnh Du đã đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của đội điều tra sự kiện đặc biệt đặc chủng, nếu như không phải đã sớm chào hỏi trước với Phiền Tinh Thiên, chiếc xe này không thể nào đi vào.

Đỗ xe ở vị trí quy định, sau khi xuống xe, Sở Vĩnh Du nhíu mày lại.

"Có việc gì?"

Bốn phía không có một ai, anh lại nói ra một câu nói như vậy.

Khoảng mấy giây sau, đang lúc Sở Vĩnh Du muốn ra tay, một bóng người từ bên phía cây cột bên cạnh đi ra.

Nhìn thấy người này, Sở Vĩnh Du rất kinh ngạc.

"Jessica."

Anh thật sự không ngờ, Jessica vậy mà lại gan to bằng trời dám xuất hiện trước mặt mình, điều này so với việc tự chui đầu vào lưới khác nhau ở điểm nào?

"Anh Sở, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

"Cô có thể chủ động đến gặp tôi, xem ra lời tôi nói trước đó đã có tác dụng, hay là lương tâm của cô phát hiện ra có một vài chuyện không thể làm rồi đúng không?”

Nhưng, Jessica lại lắc đầu.

"Lần này tôi đến là muốn cảm tạ tất cả những việc trước đó anh đã làm cho tôi, đồng thời cũng xin anh hãy yên tâm, vì một số sự kiện nào đó đột nhiên xuất hiện trong lòng tôi, nên tôi đã biết con đường trước đó mình đi là sai lầm, vậy nên anh không cần lo lắng tôi sẽ dùng mặc hoa để làm ra chuyện huỷ diệt loài người trên trái đất.”

Bước ra một bước, Sở Vĩnh Du chậm rãi đi về phía Jessica.

"Không, lần trước tôi đã nói, cô ngừng đánh lén chủ động ra đầu thú tôi sẽ không giết chết cô, cô sẽ chỉ bị tù chung thân, bây giờ tôi muốn thực hiện lời hứa, cô, cũng không có mấy phần tin cậy!”

Jessica vẫn mang vẻ mặt không biểu tình như thế, đối với việc Sở Vĩnh Du tới gần, cô ta không có chút bối rối và sợ hãi nào.

"Không, anh Sở, anh đã không còn có quyền can thiệp đến tôi!”

Dứt lời, lại thêm một bóng người xuất hiện, đứng trước mặt Jessica, cứ như vậy nhìn Sở Vĩnh Du.

"Cô ta nói không sai."

Giờ khắc này, Sở Vĩnh Du dừng bước chân lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"Hộ quốc Long Thần?"