Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 176: Hắn Vẫn Đang Tìm Ngươi



Ngươi đứng lên cho ta.” Thật vất vả né được Mặc Dạ, Tề Hoan dùng hết sức, giơ cả tay lẫn chân, muốn đẩy hắn ra.
Tình huống thế này, nàng lại không dám bổ cho hắn hai đạo lôi, kết quả hai người cứ giằng co như vậy. Thực ra thì chỉ có một mình nàng giằng co, Mặc Dạ cũng không quản Tề Hoan có cự tuyệt hay không, cúi đầu xuống, cái miệng cắn lên cổ nàng một cái, lưu lại một dấu răng hồng hồng.
“Không được, chỉ cần ta thả, nàng nhất định sẽ trói ta lại.” Nghiêng đầu nhìn địa võng bị ném trên đất đang rục rịch ngóc đầu dậy, Mặc Dạ cười không có ý tốt.
“Ta sẽ không.” Tề Hoan hít vào một hơi thật sâu, tận lực dùng giọng điệu lãnh đạm bình tĩnh nói chuyện với Mặc Dạ.
Thân thể hai người dính sát vào nhau, mỗi lần Tề Hoan hít sâu càng làm bùng lên ngọn lửa đốt trong mắt nam nhân kia. Thân thể to lớn của Mặc Dạ dính sát vào người Tề Hoan, giữa hai người chỉ còn cách mỗi chiếc yếm lụa đen thêu hoa còn sót lại không có chút tác dụng gì. Nhiệt độ trên người Mặc Dạ thông qua tấm vải mỏng truyền đến người nàng, hơn nữa còn có ánh mắt vô cùng rõ ràng kia, Tề Hoan chỉ cảm thấy như có một luồng khí nóng từ dưới bụng tràn khắp cơ thể.
Cho dù không soi gương, nàng cũng biết bộ dạng mình bây giờ thế nào, nhất định là giống y màu tôm luộc, hơn nữa còn là con tôm bị lột sạch trứng. . . . . . . . Hư hư. . . . . . .
“Ừm. . . . . . Ta không tin nàng.” Mặc Dạ khẽ nhếch khóe miệng, cúi đầu mở miệng cắn một cái không nặng không nhẹ lên chỗ nhô ra trước ngực nàng. Tóc đen dài rơi xuống bả vai, cảm giác ngứa làm cho Tề Hoan không nhịn được vặn vẹo uốn éo, càng tiện đưa dê vào miệng cọp.
Hành động của Mặc Dạ tuy không khiến Tề Hoan cảm thấy đau, nhưng cảm giác ngứa ngáy lại khiến nàng suýt nữa khóc lên, đưa tay muốn đẩy nam nhân đang tàn sát bừa bãi trên người mình ra, nhưng hai tay hai chân lại bị hắn chặn đứng, đùi hắn còn đang không ngừng ma sát giữa hai chân nàng.
Loại chuyện này, không phải đều nói là do nữ nhân làm sao, tại sao hắn lại có thể thành thạo như vậy a! Không phải những năm nay hắn chỉ chuyên nghiên cứu chuyện này chứ? Bị ép chặt trên giường mềm mại, Tề Hoan chớp mắt, suy nghĩ xem có nên la lên không. Sau đó, nàng lại đột nhiên nhớ tới một sự thật dường như đã bị quên lãng, chuyện đó, hình như hai người bọn họ đã thành thân rồi.
Nhận thấy Tề Hoan như lạc vào cõi thần tiên, Mặc Dạ hung hăng cắn lên ngực nàng một cái, sau đó cúi đầu nhìn nàng, “Nương tử, lúc này phải nghĩ đến vi phu.” Giọng nói trầm thấp của hắn truyền vào tai nàng, bàn tay thô ráp chạm vào sống lưng, làm cho Tề Hoan không tự chủ được run run. Xong rồi, cứ như vậy thì sau này nàng làm gì còn chủ quyền nữa, nam nhân này tại sao miệng lưỡi luôn câu dẫn người như thế.
“Thật ra thì. . . . . . Chúng ta có thể, có thể. . . . . . . Ách. . . . . . Nói chuyện hẳn hoi một chút. . . . . . .” Trơ mắt nhìn mảnh vải cuối cùng còn sót lại trên người bị Mặc Dạ cắn rơi, thân thể Tề Hoan cứng đờ.
Theo lý thuyết, hai người bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng lần gần nhất đã cách đây mười ba vạn năm rồi, tâm tình bây giờ thực sự không khác lần đầu tiên cho lắm, song đáng ghét nhất chính là Mặc Dạ lại không thông cảm cho nàng!
“Chúng ta không phải đang nói chuyện sao?” Cảm giác được Tề Hoan khẩn trương, tiếng cười từ lồng ngực Mặc Dạ phát ra, phun khí nóng thổi lên ngực nàng, làm cho nụ hoa đỏ hồng càng dựng đứng lên.
“Ta chỉ là. . . . . . A. . . . . . .” Mặc Dạ buông hai tay ra, một tay thăm dò vào trong chăn, nhẹ nhàng vân vê giữa hai chân Tề Hoan, một tay khác thì chậm chạp vuốt ve dọc theo vòng eo duyên dáng của nàng. Hai tay Tề Hoan chống lên ngực hắn, có thể cảm thấy được tiếng tim đập như nổi trống truyền đến từ trên tay.
“Ta cảm thấy. . . . . . . Chúng ta dùng thân thể nói chuyện với nhau khá là được.” Đôi mắt màu đen thoáng chốc biến thành màu đỏ như máu, khẽ chuyển động phần thân trên, “Hay là, nương tử thích ở phía trên?”
“Ừm, vẫn nên ở phía dưới thì hơn. . . . .” Không đúng, bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề phía trên hay phía dưới. . . . . Đầu óc Tề Hoan vừa thanh tỉnh, đã nhìn thấy khóe miệng Mặc Dạ nở một nụ cười xấu xa, trong đầu run lên, còn chưa kịp làm gì, đã cảm thấy một vật nóng rực mang thể tích lớn từng tấc từng tấc một đẩy vào trong người mình.
“Chàng. . . . . . Ách. . . . .” Cảm giác phong phú bao trùm khắp cơ thể, làm Tề Hoan không nhịn được ngâm nga thành tiếng. Hai chân thon dài tùy ý Mặc Dạ điều khiển, vòng thật chặt quanh eo hắn, thân thể mềm nhũn nghênh hợp hắn cuồng dã chạy nước rút.
Mồ hôi trên trán Mặc Dạ chậm rãi chảy theo khuôn mặt rơi xuống ngực Tề Hoan, sau đó thuận đường chảy xuống đường cong tuyết trắng tuyệt đẹp bên dưới chăn.
Cảm giác tích lũy từng chút một đến đỉnh điểm làm cho toàn bộ ý thức Tề Hoan đều biến mất, trong mắt nàng chỉ còn nhìn thấy gương mặt tuấn tú bởi vì sung sướng mà gần như méo mó kia, thân thể chỉ cảm giác được hắn đang mạnh mẽ xâm chiếm. Thần trí nàng càng ngày càng mơ hồ, cả người giống như chìm vào vòng nước xoáy, ngập đến tận miệng.
Trong phòng vẫn giống như trước không hề có chút ánh sáng nào, bên ngoài cửa sổ bóng cây loa xòa chiếu lên trên, giống như quái vật đang giương nanh múa vuốt. Mặc Dạ nằm trên giường, ôm cả người Tề Hoan, một tay vuốt ve sống lưng nhẵn nhụi của nàng, thật giống như đang ngắm nhìn bảo bối trân quý nhất.
Tề Hoan vẫn ngủ say chưa tỉnh lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn chép chép cái miệng không biết lại đang có mộng đẹp gì.
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của Mặc Dạ, cùng với tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người hòa vào nhau.
Đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. “Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa không vang lắm, nhưng trong màn đêm yên tĩnh, vẫn có chút đột ngột bất ngờ.
“Ưm. . . . .” Tề Hoan đang ngủ say ngọ ngoậy muốn tỉnh, cựa mình tránh khỏi vòng tay của Mặc Dạ, lại bị hắn ôm trở về.
“Ngoan, tiếp tục ngủ đi.” Mặc Dạ nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai Tề Hoan, Tề Hoan dùng đầu cọ cọ vào ngực hắn, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tiếng gõ cửa không vang lên nữa, Mặc Dạ dừng lại một chút, động tác nhẹ nhàng thả Tề Hoan xuống giường, kéo chăn đắp lên người nàng. Sau đó xuống giường mặc y phục, bước ra cửa.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Minh Hồi với vẻ mặt do dự đứng bên ngoài, sắc mặt Mặc Dạ bình bĩnh đóng cửa phòng lại, hai người đứng đối diện nhau, Mặc Dạ cũng không có ý định mở miệng.
“Sư, sư đệ. . . . . . .” Minh Hồi nhìn Mặc Dạ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Nếu như khi đó y không nhìn lầm, thì người đối chiến với Mặc Dạ chính là một tiên nhân, hơn nữa thực lực của tiên nhân kia so với ba lão tổ tông phái Thanh Vân thì không chỉ cao hơn một bậc.
“Sư huynh có chuyện gì?”
“Không biết sư đệ có thể giúp ta một chuyện được không?” Trong mắt Minh Hồi ẩn chứa vẻ mong chờ.
Mặc Dạ nhìn Minh Hồi một lúc lâu, mới nhàn nhạt mở miệng, “Trong Thiên Đạo Các trừ Cô Nhai ra, chỉ còn lại mấy tên trưởng lão mà thôi, nếu như sư huynh ngay cả bọn họ cũng không thể đối phó được, thì ta thấy hay là từ bỏ đi.” Nói cũng đã nói đến đây rồi, về phần Minh Hồi có thể nắm được cơ hội hay không còn phải xem quyết tâm của y.
“Đa tạ sư đệ.” Minh Hồi là người thông minh, Mặc Dạ chỉ nói một chút liền hiểu, tuy đối phó với đám người Cô Nhai có chút khó khăn, nhưng vẫn còn nhẹ hơn phải giao đấu với Tiên Thú.
Trong nháy mắt, Minh Hồi đã hiểu ra, y và Mặc Dạ vốn không phải người trên cùng một đẳng cấp. Bất kể lý do Mặc Dạ xuất hiện ở phái Thanh Vân là gì, tại sao lại muốn trở thành sư đệ của mình, thì những thứ này đều không liên quan đến y.
Tiễn Minh Hồi xong, Mặc Dạ đứng ngoài cửa suy nghĩ một lát, không lập tức trở về phòng ngay mà xoay người đi về phía nhà bếp của Thiên Đạo Các.
Bây giờ đã qua giờ ăn cơm, các đệ tử khác đều đã rời khỏi nhà bếp, nhưng bên trong vẫn sáng rực ánh đèn. Mặc Dạ bước chân bình ổn đi thẳng vào trong, không chút bất ngờ nhìn khi thấy một con hồ ly giống hệt quả bóng nằm trên bàn.
“Khôi phục thế nào rồi?” Mặc Dạ túm đuôi tiểu hồ ly xách ngược lên, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, sau đó ném trở lại bàn.
Thân thể tròn trịa của tiểu hồ ly nhảy nhảy trên bàn mấy cái mới khó khăn ổn định thăng bằng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất, thật là quá đáng, khi dễ nó nhỏ bé. “Cũng tạm, thân thể đã khôi phục rồi.”
Mặc dù trong lòng hiểu rõ, Mặc Dạ tiêu phí nhiều thiên địa linh vật cho nó như thế chỉ vì Tề Hoan mà thôi, nhưng tiểu hồ ly vẫn rất cảm kích.
Sau khi Tề Hoan chết, một phần hồn phách của nó du đãng dưới Minh giới trong một thời gian rất dài, yêu khí trên người gần như tan hết, có thể nuôi được hồn trong thời gian ngắn như vậy, lại tu luyện ra thân xác, tất cả đều là nhờ công của những thứ thiên địa linh vật kia.
Dùng thiên địa linh vật để tu luyện thân xác, biện pháp xa xỉ như vậy, chắc chắn sẽ không có người bình thường nào dám dùng.
Vì muốn Tề Hoan vui vẻ, Mặc Dạ có thể làm đến mức này, cho dù trong lòng nó vẫn hận Mặc Dạ khiến Tề Hoan tự sát, nhưng bây giờ nó đã bắt đầu học cách dần dần quên đi. Nam nhân này thực sự thương yêu Tề Hoan, chẳng qua hai người họ không ngừng để tuột mất cơ hội mà thôi.
Giống như, nó và hắn ta. Nghe nói, hắn ta bây giờ đã Thiên Tướng của Tiên giới. . . . . Qua lâu như vậy, chỉ sợ đã sớm quên mất nó.
“Ừ, nếu như cảm thấy ổn rồi, thì đi Tiên giới tìm hắn đi.”
“. . . . . .” Tiểu hồ ly tức giận liếc Mặc Dạ một cái, không phải ghét bỏ nó làm bóng đèn sao, vội vã đuổi nó đi. Hơn nữa, chút tu vi này của nó nếu chạy đến Tiên giới còn không phải là không muốn sống nữa sao.
“Hắn vẫn đang tìm ngươi đó.” Nói xong những lời này, Mặc Dạ cầm lấy một giỏ thức ăn rồi rời khỏi nhà bếp.
Bỏ lại tiểu hồ ly sững sờ nằm trên bàn.
“Dậy rồi sao?” Mở cửa, trong phòng vẫn tối đen, nhưng Mặc Dạ vẫn cảm thấy được một ánh mắt nóng rực phóng tới.
Sai rồi, là ánh mắt hung dữ. Mở chiếc hộp đựng dạ minh châu trên bàn ra, trong chốc lát, cả góc phòng tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
“Hừ.” Tề Hoan lười biếng gục trong chăn ấm áp, không hề có ý định xê dịch người. Đầu nhỏ gối trên tay, phía trên vẫn còn dấu hôn xanh tím, và những dấu tay do Mặc Dạ không khống chế được độ mạnh yếu lưu lại.
“Ngồi dậy ăn cơm đi.” Mặc Dạ cười đặt giỏ thức ăn xuống bàn, sau đó đi đến bên giường.
“Không ăn, ta muốn tuyệt thực.” Nhìn Mặc Dạ đi tới, Tề Hoan trực tiếp co mình vào trong chăn.