Bạn Học, Hãy Đối Mặt Với Tôi

Chương 4: Gậy này gặp em mới xuất hiện



Editor: Tương
(Editor: gậy gì mọi người tự hiểu ha :>)
2-A

Ở góc cuối cùng của hàng thứ tư, một nam một nữ lẳng lặng nhìn nhau, có lẽ nên nói chính xác là, tay của nữ sinh đang che miệng mình, ngăn lại tiếng thét chói tai, mắt trợn to như chuông đồng. Nhìn nhau không nói gì, không khí tựa như bị đình trệ.

Tại sao cậu lại ở đây? Tại sao ngày hôm qua cậu không đợi tôi? Từng cái vấn đề trôi qua trong đầu cô, trái tim quá mức mê mẩn sau một vòng lại khôi phục sự bình tĩnh.

Có lẽ anh chỉ tới để học, nói lời chào với mình cũng vì sự thân thiện mà thôi, không nên suy nghĩ quá nhiều.

Trình Ấu xoắn xuýt và buồn phiền, cô không có tư cách gì để nổi giận với Phó Cẩn, nhưng trong đầu lửa giận càng cháy càng lớn bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra ngoài.

Qua rất lâu mới nặn ra một câu trả lời, nghiêng đầu cũng không nhìn Phó Cẩn, âm thanh mang chút oán trách, "Không muốn."

"Nói dối, em là muốn gặp tôi đến điên rồi." Thiếu niên ở khoảng cách gần hơi thở nóng bỏng phun trên chiếc cổ yếu ớt của Trình Ấu, khiến cho da đầu cô một trận tê dại.

Đúng vậy, cô muốn Phó Cẩn nghĩ đến phát điên.

"Vậy cậu thì sao?" Nhìn thẳng vào mắt Phó Cẩn, nếu trong mắt có một tia do dự cô có thể sẽ nhìn ra ngay.

"Người tôi muốn chính là em. Sẽ không phải ai khác." Có thể cùng anh trải qua những năm tháng dài, hiểu nhau, nương tựa lẫn nhau.

Câu trả lời hơi lạc đề, nhưng Trình Ấu cũng hiểu. Mới vừa dựng thẳng thành lũy trong chốc lát liền sụp đổ, điều mà họ gọi là tình yêu trước mắt này cô đúng là dễ bị gạt, thật không có phí phách, có điều cô cùng thừa nhận nó.

Nó luôn dụ dỗ cô bằng cái ôm ấm áp, sắp phá hủy lý trí của cô, thật muốn đến gần, thật muốn ôm chặt lấy. Nhưng trước mặt có nhiều bạn học như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể xoay người nhìn thấy cảnh tượng đó, nội tâm Trình Ấu không ngừng giao chiến trên không trung.

Theo như Phó Cẩn thấy, Trình Ấu giống như một con mèo, được vuốt thuận lông sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe lời, không trừng mắt rét lạnh nữa. Chỉ cảm thấy rằng cô vô cùng đáng yêu, muốn ôm cô vào trong ngực, hung hăng vuốt ve xoa nắn một phen.

"Phó Cẩn, tôi muốn ôm cậu, thật khó chịu."

Âm thanh Trình Ấu nói vừa nghẹn ngào vừa lúng túng. Toàn thân không ngăn được trận ngứa ngáy đứng lên, hơi tê tê, vô cùng khó chịu.

Nhìn dáng vẻ cô như vậy, không hiểu sao Phó Cẩn lại thấy đau lòng. Hiện tại tranh thủ lúc không có người phát hiện anh, giáo viên cũng còn chưa tới, có thể tùy hứng trong mấy phút cũng đủ rồi.

Kéo Trình Ấu ngồi lên đùi, đẩy ghế ngã xuống đất, ôm cô ngồi ở phía trên. Từ phía trước nhìn tới, nếu không chú ý đến phần chân, sẽ không phát hiện Phó Cẩn.

Sau lưng cách lớp vải mong manh dán lên ngực, đôi tay thon dài vẫn để bên eo cô, mười ngón tay quấn quýt. Đáy lòng cực kỳ ngọt ngào.