Bạn Học, Hãy Đối Mặt Với Tôi

Chương 2: Cậu Có Thuốc Trị Bệnh Của Tôi Không?



Edit: Tương
Trong tay là bàn tay nhỏ bé nhu nhược không xương làm cho Phó Cẩn yêu thích không muốn buông tay, trong lòng bàn tay truyền tới cảm giác nhột làm cho đáy lòng anh có chút ngứa ngáy.

Trên mặt thiếu niên là nụ cười cố định, "Vậy thì, một lúc là bao lâu?"

"Mười phút... Ách... Năm phút... Một phút." Bàn tay nhỏ của Trình Ấu theo tiếng nói, ngón tay không ngừng biến đổi, cuối cùng ngón trỏ yếu ớt giơ số một.

Mắt to long lanh khiến người ta nhịn không được muốn vây hãm ở bên trong, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi bởi vì khẩn trương mà khẽ mím lại, khiến người khác muốn vuốt ve một phen.

Nghe theo ý muốn ôm tiểu gia hỏa vào trong ngực, ngửi mùi thơm dễ chịu của tóc, một người nhỏ nhắn như vậy, dường như bóp một cái sẽ vỡ. Loại cảm giác này thật tuyệt, có lẽ anh đã tìm được lý do để đi học rồi.

"Cậu muốn ôm mấy phút trong một lát đều có thể."

"Thế năm phút trong một lát đi..." Thiếu nữ nói chuyện hơi nóng phun ra trước ngực xuyên qua chiếc áo sơ mi trắng mỏng, một cảm giác nóng bỏng chậm rãi quét qua toàn bộ cơ thể.

Gió nhẹ phơ phất, trên hành lang yên tĩnh, một đôi nam nữ tuấn mỹ đang ôm nhau thâm tình, nếu bị người ta chụp được, chắc chắn là một bức ảnh đặc biệt đẹp.

Đây có phải là giống như trong sách viết, động tình? Trình Ấu bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cảm xúc quá tốt, không buông tay được, lẽ ra gậy của nam nhân nên lặng lẽ cảm thấy mới phải.

Thật muốn tiến thêm một bước. Thịt kề thịt cảm thụ, ừ, nhất định sẽ rất tốt.

Năm phút sau...

"Tôi có thể ôm thêm năm phút nữa không...?"

"Ừ."

Lại năm phút sau...

"Tôi muốn ôm cậu năm phút nữa... Nhưng tôi biết là không được. Cậu có thể chờ tôi quay lại và để tôi ôm năm phút được không?" Lần này Trình Ấu chậm chạp, phá lệ lưu luyến thoáng rời đi một kẽ hở, lại yếu ớt nũng nịu hỏi.

Đây có lẽ là người thú vị nhất cũng kỳ lạ nhất mà Phó Cẩn từng gặp trong mười mấy năm qua, đáng yêu lười biếng giống như một cô mèo con nhu thuận, đặc biệt là cô mèo nhỏ đáng thương rất quyến luyến chủ nhân của nó muốn được chăm sóc, bảo vệ.

Mắt to ướt át khiến anh không thể nói ra lời cự tuyệt, một lần nữa lý trí lại thua bởi cảm tính, "Ừ."

Dùng hết sức lực toàn thân, rời khỏi cái ôm, Trình Ấu xoay người nặng nề đi hai bước. Lại nhanh chóng bước lùi lại.

Giống như khóc lại giống như nói, "Tôi thật sự không ổn, vừa nghĩ đến cậu ở đây, mà tôi còn phải đi một đoạn đường dài như thế, giống như cá rời khỏi nước, không thể hít thở. Cậu có thuốc trị bệnh của tôi không?"

Thay cho lời nói, Phó Cẩn nắm lấy tay nhỏ bé của Trình Ấu, mười ngón tay xiết chặt, dẫn cô đi về phía phòng giáo vụ, "Vậy thì tôi sẽ tới làm thuốc cho cậu, và cậu không được phép từ bỏ điều trị." Nói xong nghiêng đầu nhìn cô khẽ mỉm cười.

Trình Ấu bước đi rập khuôn (2) sau lưng Phó Cẩn, một mực ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh.

[(1) Rập khuôn: mọi việc đều làm theo người khác, nghe theo người đó.]

Lòng bàn tay ấm áp, thân thể thiếu niên mạnh mẽ, hơi thở mát mẻ. Có thể cùng nhau đi đến tận cùng thế giới không, đi đến một tương lai vô tận.

Dĩ nhiên, là không thể nào. Trong chốc lát phòng giáo vụ gần ngay trước mắt, "Vào đi, tôi ở đây chờ cậu." Phó Cẩn cười nói, buông lỏng bàn tay đang nắm, một tay còn lại xoa xoa đầu nhỏ đang xù lông của Trình Ấu.

"Vậy chúng ta quyết định đi, cậu nhất định phải chờ tôi trở lại. Tôi sẽ ra nhanh thôi." Trình Ấu xoa bàn tay thon dài của anh, ánh mắt kiên định nhìn gương mặt tuấn tú của anh.

"Được."

Bước vào phòng giáo vụ, Trình Ấu lần nữa xoay người nhìn về phía Phó Cẩn.

Anh nghiêng người dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, một chân hơi cong, bên mặt gò má rõ nét, sóng mũi cao, cánh môi mỏng hết sức mê người. Áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần jean kết hợp với đôi giày thể thao cũng màu trắng được anh mặc trông thật tuấn dật phi phàm.

Ánh mặt trời chiếu trên người anh, rơi xuống đất tạo thành một bóng người hẹp dài.

Bỗng dưng, Trình Ấu nghĩ tới một câu nói.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. (3)

[(2) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: "Trên ruộng người như ngọc, công tử thế vô song", ý mô tả một người đàn ông có tính khí ấm áp hoặc là mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng thanh lịch] (biết nghĩa khác thì báo mình với nha :<)

Ngay khi Trình Ấu đi vào không lâu, thì một người mặc đồ đen chắc hẳn là một vệ sĩ từ dưới cầu thang đi lên, hướng Phó Cẩn nói: "Thiếu gia, ông chủ có chuyện gấp, bảo ngài trở về ngay lập tức."

"Chờ một chút." Phó Cẩn chau mày, nếu bây giờ anh trở về sẽ khiến cho tiểu gia hỏa khổ sở.

"Là chuyện liên quan đến Trần tiểu thư, ngoài ra cách đây không lâu ông chủ đã đến thành phố B." Vệ sĩ lại nói một lần nữa, ngữ khí vội vàng.

Trần Viện...

Trong khoảnh khắc, biểu tình của thiếu niên trở nên hết sức u ám. Anh xoay người bước nhanh xuống lầu, để lại một mảng tĩnh mịch.

Năm phút sau, Trình Ấu từ phòng giáo vụ bước ra, nhìn hành lang trống rỗng, trái tim đột nhiên bay theo không khí. Vung tay đấm mạnh vào tường, đau đến mức cô phải nghiến răng nhếch miệng.

"Phó Cẩn, cái đồ lừa gạt này... Ghét nhất... Lần sau cũng không muốn gặp lại cậu."

Nhưng vẫn còn... Thích nhất, thật là nhớ muốn nhanh chóng được thấy... Sâu trong nội tâm phản bác một tiếng so với một tiếng càng lớn.

Trình Ấu cảm thấy cô mắc phải một cơn nghiện, mang tên Phó Cẩn. Hơn nữa còn cai không hết.

Trong giai đoạn mười lăm tuổi non nớt này, Trình Ấu lần đầu biết yêu.

Lời tác giả:

Chương hai ~ nhanh qua chương ba rồi.

Không cho điểm thưởng khen ngợi sao haha.

---------

Editor: Tuôi cũng muốn được khen ngợi, cầu yêu thương moa moahh.