Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng

Chương 25



Ngày hôm sau, từ sáng sớm Tô mẫu liền gọi điện thoại lại, khi đó Tô Nguyện còn đang ôm Phương Chính ngủ say, nghe được tiếng chuông điện thoại cậu miễn cưỡng vươn một bàn tay đi sờ soạng di động ở tủ đầu giường, sau đó cố gắng mở mắt xem là ai điện thoại đến. Lúc nhìn đến hai từ "Mụ mụ" thật to, cậu nháy mắt liền tỉnh táo! Nhanh chóng bật người ngồi dậy, trực tiếp bấm nghe, thật cẩn thận mở miệng "Uy?".

Cậu làm ra động tác lớn tự nhiên là đánh thức Phương Chính đồng dạng đang ngủ say, Phương Chính kéo người trở lại, đem chăn đắp hẳn hoi, tránh cho Tô Nguyện bị cảm lạnh, sau đó không nói lời nào chỉ nhìn đối phương.

"Con a... con nói, ngày hôm qua con nói, không phải đùa mẹ đúng không? Mẹ cuối cùng hỏi con một lần nữa, đừng dọa mẹ, mẹ không chịu nổi kinh hách a." Điện thoại truyền đến thanh âm mẫu thân có chút mỏi mệt, trong lòng Tô Nguyện chua sót lan tràn, mẫu thân phỏng chừng là cả một buổi tối cũng chưa ngủ ngon, mà cậu...

"Mẹ, đó là sự thật. Tuy rằng con không biết nên như thế nào chứng minh cho mẹ, nhưng mà con có thể cảm giác được bảo bảo tồn tại." Tô Nguyện gợi lên tươi cười nhợt nhạt, tối hôm qua cậu mơ thấy, một tiểu hài tử, trước kia thường xuyên xuất hiện ở trong mộng của cậu, hài tử ôm lấy cậu, ở trên mặt cậu lại tháp tháp hôn, biến thành mặt cậu đầy nước miếng, sau đó hài tử còn ngọt ngào gọi cậu là "Ba ba", một khắc kia, trái tim Tô Nguyện đều nhuyễn. Cho nên cậu vô luận như thế nào đều phải lưu lại đứa nhỏ này, nếu không cậu sợ cậu về sau sẽ hối hận.

Tô mẫu suy nghĩ một buổi tối, như thế nào cũng nghĩ không thông, một người nam như thế nào lại mang thai chứ?! Nhưng Tô Nguyện vẫn một mực cắn răng nhận định đúng như thế! Nàng đều đang hoài nghi con mình có phải bị bệnh tâm thần gì không, nghĩ như vậy nàng cảm thấy chính mình thật sự cần phải đi xem cậu!

"Mẹ cảm thấy mình cần phải đi thăm con một chuyến."

Tô Nguyện sửng sốt, đáp: "Hảo." Mẫu thân muốn đến gặp mình hoàn toàn là ở trong dự kiến của cậu, cho nên cũng không có nhiều kinh ngạc.

"Được rồi, trước tiên cứ như vậy, ta đi làm bữa sáng, con nhớ hảo chiếu cố chính mình, dù sao...... con hiện tại là hai người." Sau khi nói xong, Tô mẫu vội vàng ngắt điện thoại.

Tô Nguyện nhịn không được cúi đầu cười rộ lên, quả nhiên là mẫu thân cậu, không giống mẫu thân người thường.

Phương Chính thấy cậu cười rộ lên cũng lộ ra nụ cười yếu ớt, hắn không có nghe được Tô mẫu đối Tô Nguyện nói gì, nhưng là trực giác nói cho hắn, hẳn là sự tình tốt.

Tô Nguyện bỏ di động xuống, ôm mặt Phương Chính chủ động đem miệng mình đi qua hôn đối phương, trúc trắc lại kích động cùng Phương Chính dây dưa. Phương Chính đầu tiên là sửng sốt, sau đó chọn chọn mi, từ bị động hóa thành chủ động, hôn đến khi Tô Nguyện hóa thành mềm nhũn miễn cưỡng ghé vào trong ngực hắn thở dốc.

Đây là lần đầu tiên Tô Nguyện đối hắn chủ động.

"Phương Chính..." Tô Nguyện há miệng thở hổn hển, gọi tên người yêu.

Phương Chính cầm chăn kéo lên, đem hai người bao hẳn hoi, mới trả lời, "Ân?". Thanh âm của hắn mang theo khàn khàn vừa tỉnh ngủ, một tiếng như vậy, liền khiến cho người ta cảm thấy gợi cảm đến cực điểm, làm cho Tô Nguyện cảm thấy hạ thân căng thẳng.

Tô Nguyện thật cẩn thận hoạt động chính mình, đem nơi nào đó nhẹ tránh khỏi Phương Chính, mới chậm rãi trả lời, "Mẹ em muốn tới, anh chuẩn bị một chút, đại khái buổi chiều hôm nay sẽ đến." Nhà Tô Nguyện cũng ngay tại thành phố này, nhưng là ở ngoại thành, đi không mất nhiều thời gian.

"Ân, hảo." Phương Chính rất nhanh đáp ứng, nghĩ nên làm như thế nào chiêu đãi nhạc mẫu. Rồi sau đó hắn lại hướng Tô Nguyện hỏi chút Tô mẫu thích gì, tính cách ra sao, còn có nàng ghét gì linh tinh, Tô Nguyện cũng đều nhất nhất nói cho hắn.

Phương Chính nghe xong âm thầm gật gật đầu, nhạc mẫu so với trong tưởng tượng còn dễ ở chung hơn, vẫn là một hảo mẫu thân, bằng không cũng sẽ không sinh ra một người con tốt như vậy.

Buổi chiều Tô mẫu đến nơi, nhìn đến Tô mẫu, Phương Chính cơ hồ là sửng sốt, Tô mẫu bộ dạng cùng Tô Nguyện quả thực quá giống nhau, quả thực chính là Tô Nguyện nữ tính hóa. Tô mẫu mặc một thân hưu nhàn, năm tháng cũng không có ở trên người nàng lưu lại bao nhiêu dấu vết, dáng người không có nửa điểm mập ra, dung nhan nhìn lại như là hơn ba mươi tuổi... Nếu hắn không đoán sai, nàng ít nhất đều phải hơn bốn mươi rồi đi?

Tô mẫu nhìn đến Phương Chính cũng là sửng sốt, sau đó cười gật đầu với hắn. Nàng xem qua ảnh chụp, nhưng là không có nhìn được toàn bộ vóc dáng ra sao, người thật có thể nói là so với ảnh chụp còn đẹp hơn. Tô mẫu đối với vẻ ngoài của con rể tỏ vẻ thực vừa lòng, tính cách gì đó thì còn chờ quan sát.

Trong lúc nhất thời, hai người ngươi đánh giá ta, ta đánh giá ngươi, ai cũng đều không có nói chuyện, đến khi Tô Nguyện đi ra.

Tô Nguyện vừa ra tới liền nhìn thấy mẫu thân cùng Phương Chính hai người mắt to trừng mắt nhỏ [?], khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.

"Mẹ ~ người tới rồi? Mau vào a, đừng đứng ở cửa." Tô Nguyện giơ lên tươi cười, từ huyền quan lấy ra một đôi dép lê, sau đó dùng tay nhéo Phương Chính một chút, trách cứ nói, "Anh như thế nào để cho mẹ đứng ở cửa?!"

Phương Chính lúc này mới lộ ra sắc mặt ngượng ngùng, khuôn mặt ửng đỏ lui từng bước về phía sau: "Thực xin lỗi, con vừa rồi... Có điểm kích động, phản ứng không kịp..."

Trong đầu không ngừng mắng chính mình là trư sao!!! Xong rồi, nếu nhạc mẫu không hài lòng mình thì nên làm cái gì bây giờ? Phương Chính ngươi chính là một tên đầu trư!!

Tô mẫu nhẹ phiêu phiêu nhìn Phương Chính, không nói cái gì, thay đổi giầy bước vào nhà, đem túi đồ đặt trên sô pha, nhìn qua bốn phía. Sau đó lộ ra vừa lòng tươi cười, con mình là cái đức hạnh gì nàng còn không rõ ràng, sạch sẽ như vậy tuyệt đối là con rể quét tước, xem ra con rể rất biết chiếu cố người khác a ~~

Lại tiến phòng bếp nhìn nhìn, thực sạch sẽ, không có một cỗ khói dầu bám bẩn, thủy tinh gì đều lau phi thường sạch sẽ, rau xanh, đồ ăn đều còn mới mẻ, bếp cũng không có rỉ sắt, xem ra là thường xuyên nấu cơm cùng thường xuyên quét tước vệ sinh. Lại mở tủ lạnh ra, hoa quả, rau dưa, thịt tươi, đồ uống cái gì đều phân chia rất rõ ràng.

Sau đó chính là đến WC, phòng ngủ...

Một vòng xem xét, Tô mẫu đối với con rể càng cảm thấy vừa lòng, thậm chí đều có một ít hổ thẹn, nàng ở nhà cũng chưa lau chùi được sạch sẽ như vậy có được không...

Tô Nguyện cùng Phương Chính hai người đứng ở trong phòng khách, nhìn Tô mẫu xem xét xung quanh, sau đó thấy nàng lộ ra tươi cười vừa lòng, hai người mới tiến lên.

"Thế nào? Vừa lòng không mẹ?" Tô Nguyện cười hì hì hỏi.

Tô mẫu nhẹ nhàng gõ đầu Tô Nguyện một cái, "Vừa lòng! Nếu không hài lòng con lại đổi một người cho ta chắc?" Sau đó không đợi Tô Nguyện trả lời lập tức nói, "Con nếu dám ta liền đánh chết con!"

Tô Nguyện lộ ra ủy khuất, "Con làm sao dám! Người tốt như vậy con thắp đèn lồng tìm khắp thế gian cũng không được người thứ hai!"

Phương Chính bị hai người nói đều có chút ngượng ngùng cúi đầu, kỳ thật hắn chính là nhàn rỗi ở nhà không có chuyện gì mà thôi...

Sau đó... Tựa hồ... Phương Chính... Cứ như vậy được tiếp nhận rồi...

"Ôi chao, Phương Chính a, cha mẹ con là làm việc gì a?" Trên bàn cơm, Tô mẫu hỏi.

Phương Chính thành thật trả lời, "Cha con làm ở công ty nhà nước, mẫu thân là bác sĩ khoa phụ sản."

Tô mẫu cái hiểu cái không gật gật đầu, đột nhiên cười nói, "Khoa phụ sản cũng tốt, về sau Tô Nguyện sinh sản không cần lo lắng... Ân ~" Tô mẫu không có nói tiếp nữa, bởi vì mọi người đều hiểu.

Tô Nguyện một ngụm cơm thiếu chút nữa phun ra! Các người nói chuyện đừng lôi tôi vào có được không!!! Tôi cũng thực thẹn thùng a!!

Phương Chính cười nhìn sắc mặt mất tự nhiên của Tô Nguyện, sau đó gật gật đầu, "Ân, con đã nói qua với mẹ con, bà bảo vài ngày nữa con mang Tô Nguyện về nhà gặp trưởng bối."

Tô Nguyện vẻ mặt giật mình nhìn Phương Chính, cái gì? Gặp trưởng bối?! Như thế nào hiện tại mới nói! Như vậy đột ngột lắm có biết không, tiết tấu nhanh thế này cậu theo không kịp a qaq

Phương Chính đối Tô Nguyện nhẹ nhàng mỉm cười, "Ngoan, sớm muộn gì đều phải gặp. Hơn nữa, phụ mẫu anh tốt lắm."

"Đáng ghét." Sau đó cậu tiếp tục vùi đầu ăn cơm.