Bẩm Báo Vương Gia, Vương Phi Đến Rồi

Chương 36: Tốt nhất cho cả hai



Ở Nhị vương phủ, trong khuê phòng của Kim Tịnh Ngọc.

"Choảng!"

Tiếng đổ vỡ vang lên liên tục từ khi Tư Dạ Hành Vũ và Kim Tịnh Ngọc trở về phủ, khiến cho mọi người ai nấy đều nóng ruột nóng gan.

Hoàng Ngọc Túc đứng bên ngoài cố lắng tai nghe thử, nhưng lại tiếng có tiếng không. Tay nàng run run, nhớ đến thần sắc của Tư Dạ Hành Vũ lúc vừa trở về thì lại nổi cả da gà.

Nhập phủ cũng đã lâu, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mất bình tĩnh đến mức độ như vậy. Nàng cắn môi, chau mày, cầu mong Kim Tịnh Ngọc phía trong sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.

"Choảng! Ầm!"

Trong phòng, tiếng đập phá vẫn liên tục phát ra, Kim Tịnh Ngọc đứng yên như trời trồng, khuôn mặt có không chút biểu cảm sợ hãi.

Nàng ngước nhìn hắn, ánh mắt u buồn, giọng nói cũng vì vậy mà lãm đạm đi nhiều:

"Vương gia, dừng lại đi! Nếu chàng tức giận, cứ trút hết lên người ta là được."

Tư Dạ Hành Vũ bị giọng nói của nàng làm cho thức tỉnh. Hắn xuôi tay cho chiếc bình gốm rơi xuống đất, thở dốc liên hồi, trên mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi và vẻ nhọc nhằn, bất lực.

Hắn xoay người đi đến trước mặt Kim Tịnh Ngọc, giận dữ bóp chặt hai cánh tay như muốn nhấc bổng nàng lên cao.

Nàng nhắm mắt, gồng mình chịu đựng, biết bản thân mình làm việc có lỗi nên không hề lên tiếng biện minh. Tuy nhiên sự im lặng của nàng lại càng làm hắn thêm phẫn nộ.

"Nàng nói đi! Nói cho bổn vương biết, tại sao nàng lại làm như vậy? Không lẽ nàng còn không nhìn thấu dã tâm của tên hoàng đế kia hay sao?"

"Ta biết chứ, ta thấy hết! Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Hành Dung chịu chết được, chàng cũng không muốn điều đó mà, đúng không?"

Kim Tịnh Ngọc ức nghẹn, giọng nói như hòa chung với nỗi ưu sầu trong lòng.

Nhìn hai hàng lệ lăn dài trên má nàng, Tư Dạ Hành Vũ càng thấy cảm thấy tự trách. Hắn thả tự do cho hai cánh tay của nàng, thất thần đi mấy bước đến gần cửa sổ:

"Bổn vương sao? Bổn vương đúng là muốn bảo vệ Hành Dung, nhưng cũng không muốn hi sinh nương tử của mình. Bổn vương trước nay cao cao tại thượng, đứng trên ngàn người, vậy mà… vậy mà chỉ là nương tử và đệ đệ, cũng không thể lo cho xong, lại còn hay thích bao đồng giúp đỡ bá tánh an cư lạc nghiệp. Haha, đúng là nực cười!"

Khóe môi hắn giật giật, vừa nói vừa cười, cười trên sự vô năng của chính mình, cười cho cái hèn nhát của bản thân. Cả người hắn khẽ run lên, trong lúc đang cảm thấy trơ trọi nhất, bỗng dưng lại cảm nhận được một vòng tay đang ôm chặt lấy mình từ phía sau.

Kim Tịnh Ngọc ôn nhu ôm lấy tấm lưng rộng rãi và cô đơn, nhẹ nhàng tựa đầu lên đó, nhỏ giọng đến mức chỉ có người gần sát nàng mới nghe thấy được:

"Ta xin lỗi, mọi chuyện đều là lỗi của ta! Ta biết rõ hoàng thượng đang muốn âm mưu chuyện gì, nhưng không tài nào làm khác được. Ta đã mất đi một muội muội là An Bình, không muốn mất thêm một người bằng hữu. Hơn nữa… hơn nữa ta đã hứa với An Bình là sẽ bảo vệ và giúp cho Hành Dung yên bề gia thất. Vương gia người nói xem, sao ta có thể làm trái với tâm nguyện cuối cùng của muội muội được chứ?"

Lúc nàng nói xong câu này, bất giác nhận ra cả khuôn mặt thanh tú đã ướt đẫm nước mắt, còn nhòe lên y phục của Tư Dạ Hành Vũ. Nàng vội đưa tay quẹt lia lịa hai lên má, nhưng vẫn không giấu diếm được đối phương.

Hắn xoay người lại nhìn nữ nhân trước mặt bằng ánh mắt xót xa, đau lòng ôm lấy rồi vùi đầu nàng vào ngực áo để nàng khóc một trận ra trò.



"Bổn vương sai rồi, bổn vương không nên giận dữ với nàng… Sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy, bổn vương hứa sau này sẽ không vô dụng như vậy nữa,…

Tiểu Ngọc, ngay lúc này và cả những ngày tháng tới sẽ còn khó khăn nhiều lắm, hãy để bổn vương làm chỗ dựa cho nàng, có được không?"

Kim Tịnh Ngọc nghẹn ngào đến mức cổ họng không phát thành tiếng, chỉ khẽ gật đầu rồi dùng ngực đối phương làm điểm tựa, trút hết những muộn phiền. Tư Dạ Hành Vũ cũng kiệm lời, âm thầm vuốt ve mái tóc đen tuyền của nàng, còn ân cần hôn nhẹ lên trên trán.

Hoàng Ngọc Túc đứng hóng hớt bên ngoài, không nghe thấy tiếng động gì bên trong cũng nhẹ lòng đi phần nào. Nàng đưa tay vuốt ngực, vừa bước đi mấy bước thì chợt nhớ đến vài lời của Tư Dạ Hành Vũ mà ban nãy mình nghe lén được.

"Hành Dung? Huynh ấy bị gì mà cần vương gia phải bảo vệ?"

Hoàng Ngọc Túc tự hỏi chính mình, định tiến đến gõ cửa phòng hỏi bọn họ cho rõ nhưng lại thôi. Có lẽ hai người họ vừa mới hàn gắn lại với nhau, sao nàng có thể ngang nhiên phá vỡ bầu không khí tốt đẹp đó được?

Hoàng Ngọc Túc tự trấn an chính mình, quanh đi quẩn lại chỉ còn cách đến chỗ phụ thân xem thử người có nghe ngóng được gì không. Nghĩ rồi, nàng cấp tốc cho người chuẩn bị xe ngựa hồi phủ thượng thư.

----------

Đến xế chiều, sau một hồi chạy đi chạy lại, hỏi tới hỏi lui, Hoàng Ngọc Túc cũng đã nắm rõ trong tay toàn bộ sự tình.

Có điều, không biết nên gọi là trùng hợp hay may mắn, phủ Trịnh tướng nơi Tư Dạ Hành Dung bị giam giữ lại là chỗ thân giao với thượng thư Hoàng thị, nên Hoàng Ngọc Túc đã không ngại ngần đi đến đó, lấy lí do muốn từ giã ân nhân để vào đại lao thăm người.

Trong đại lao tối tăm, dơ bẩn và ẩm thấp, tội nhân Tư Dạ Hành Dung ngồi đừ ra một góc, đầu tóc rũ rượi, máu me be bét không quan tâm sự đời. Dường như hắn đã bị dùng hình rất nhiều, đến mức thân tàn ma dại ra nông nỗi này.

Hoàng Ngọc Túc xót xa tột đột, ra hiệu cho lính canh mở cửa song sắt để đi vào trong. Tiếng lục đục của chìa và ổ khóa thu hút sự chú ý của Tư Dạ Hành Dung. Thấy Ngọc Túc bước vào, hắn cố gượng dậy để hành lễ nhưng cũng chẳng xong.

"Thứ cho tội nhân không đủ sức hầu lễ với người…"

Hoàng Ngọc Túc khẽ lắc đầu, nghe giọng thều thào của đối phương càng đau lòng dữ dội. Nàng không ngại dơ bẩn, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói:

"Tam vương gia, ta…"

"Là nhị huynh hay Tịnh Ngọc nhờ người đến thăm ta?"

"Không có, không có ai nhờ cậy gì cả, là ta tự muốn đến đây thôi…"

Tư Dạ Hành Dung ngước mặt lên nhìn nàng, chẳng rõ là cười châm chọc nữ nhân trước mặt, hay là đang cười chính mình:

"Ta với trắc vương phi cũng có thể cho là chỗ giao tình, nhưng cũng  không đến mức một thiên kim tiểu thư như người phải hạ mình đến chỗ đại lao ô uế này đâu. Người mau về đi!"

Ngọc Túc rưng rưng nước mắt, giơ tay định chạm vào người hắn, nhưng một ma lực vô hình nào đó ép buộc nàng phải rụt tay về. Nàng với hắn dù sao cũng không là gì cả, động chạm như vậy thật chẳng ra phép tắc gì.

"Tam vương gia, ta và huynh không chỉ đơn thuần là giao tình, mà huynh còn là ân nhân cứu mạng của ta nữa. Nếu không có huynh, ta sớm đã không còn mạng nữa rồi. Cho nên ta… ta đến đây để tạ ơn…"

"Ta cứu người khi nào?"



"Hơn hai năm về trước, ở ngọn núi Tô Châu bắt ngang đi Hàng Châu, huynh đã cứu được một nữ nhân bị bọn thổ phỉ bắt cóc. Nữ nhân đó, chính là ta."

Tư Dạ Hành Dung đờ mặt ra một chốc, rồi rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường. Hắn gục đầu cười khổ, lại đưa mắt nhìn đi chỗ khác như cố ý làm lơ:

"Thì ra nữ nhân năm đó là người sao? Đúng là thế gian này có nhiều chuyện trùng hợp thật! Nhưng có một điều, ta cần phải nói cho người hiểu rõ."

"Là điều gì vậy?"

"... Đối với trắc vương phi, chuyện năm đó có ý nghĩa rất lớn lao, nhưng đối với ta, chẳng qua cũng giống như những việc hành hiệp trượng nghĩa thường khi. Vậy cho nên, chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại, càng không cần ghi khắc ân tình. Ta bây giờ đã hiểu rõ tấm lòng của trắc vương phi, nên người có thể ra về rồi."

Hoàng Ngọc Túc chớp chớp hàng mi như thể đang cố che đi điều gì tồn đọng dưới đáy mắt. Không ngờ Hành Dung lại chán ghét nàng đến như vậy, một câu mời về, hai câu đuổi đi. Nàng thở dài, bặm chặt môi để cố tỏ ra kiên cường hơn.

"Ừm… tam vương gia này, huynh thật sự cho rằng bản thân đã hiểu hết tấm lòng của ta sao?"

Nghe câu nói này, Tư Dạ Hành Dung có chút giật mình. Hắn nhìn thẳng vào mắt nữ nhân trước mặt, tâm tư nổi lên chút suy nghĩ rối ren. Kể ra Hoàng Ngọc Túc cũng còn rất trẻ, nếu nói vẻ ngây ngô kia trông giống An Bình thuở còn hồn nhiên chưa vấn phải bụi trần thì cũng chẳng ngoa. Thêm nữa, nàng bây giờ và An Bình của ngày trước, còn giống nhau về tình cảm - tình cảm dành cho Hành Dung, một lòng không đổi.

Tư Dạ Hành Dung cũng không còn nhỏ nữa, nhìn thấy biểu cảm kia, và cả ngữ điệu trong lời nói của Ngọc Túc, cũng đủ thấu tâm tư trong lòng của nàng rồi. Nhưng thấu hiểu rồi thì đã làm sao, không thể đón nhận, thì cũng bằng thừa.

"Trắc vương phi, ta thân nam nhân nói ít làm nhiều, tính tình cục súc, không rõ lòng người, nhất là nữ nhân. Lời ban nãy là ta khua môi múa mép thôi, mong người đừng giữ trong lòng."

Hoàng Ngọc Túc im lặng một hồi lâu, muốn mở miệng nói, lại không thành lời. Một lúc sau, nàng mới lấy hết can đảm thốt ra, nhưng ngữ điệu vẫn vô cùng dè chừng:

"Tam vương gia, thứ cho ta nhiều chuyện, nhưng mà… mười năm khổ sai, e là còn khổ cực hơn cả những gì có thể tưởng tượng được. Cho nên, ta mong huynh hãy cố gắng bảo trọng, cũng đừng vì chuyện cũ, người cũ mà sinh thành tâm bệnh, nếu không sẽ rất khó chữa lành…"

"Người cũ, chuyện cũ, hai thứ này cả đời ta cũng không sao quên được. An Bình là nữ nhân đầu tiên, cũng là duy nhất mà Tư Dạ Hành Dung ta yêu thương, đến chết cũng sẽ không thay lòng. Bây giờ ta còn ngồi ở đây mà không tìm cách chết đi, cũng là do đã nghĩ thông, muốn có một ngày quay về hoàng cung trả thù cho nàng ấy… Trắc vương phi, ta không có tâm bệnh, người mang tâm bệnh chính là người."

Lời của Tư Dạ Hành Dung nhẹ như gió thoảng, nhưng từng lời lại như ngàn mũi kim đâm thẳng vào tim Ngọc Túc. Hai hàng mày lá liễu của nàng chau chặt lại với nhau, đến nhìn trực diện đối phương cũng không dám.

"Ta… ta hiểu rồi. Vậy nếu không có chuyện gì nữa, ta xin phép đi trước! Ít bạc này ta để lại cho huynh, ngày tháng sau này sẽ cần dùng đến rất nhiều. Tam vương gia, hẹn ngày tái ngộ!"

Hoàng Ngọc Túc nói rồi dí túi vải có đựng một vài thỏi bạc vào tay Tư Dạ Hành Dung, đau lòng chạy ra khỏi đại lao, không quay đầu lại.

Ngày thường Ngọc Túc là người có biểu cảm nào cũng để lộ rõ trên khuôn mặt, chẳng biết giấu diếm là gì. Vậy mà trong khi trò chuyện với Hành Dung, nàng vẫn có thể cầm cự không khóc.

Đến khi đã yên vị bên trong xe ngựa, biết bao cảm xúc vỡ òa cứ vậy tuôn ra. Nàng khóc như chưa từng được khóc, giống như khi Tịnh Ngọc khóc thương cho An Bình.

Có điều Tịnh Ngọc có Hành Vũ làm chỗ dựa, còn nàng, chẳng có ai.

Bên trong ngục tối, Tư Dạ Hành Dung vẫn còn ngồi đờ ra từ khi Ngọc Túc rời đi. Hắn tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh, cũng tự mắng bản thân quá vô tình. Thân là nam nhân, trước mặt nữ nhân có tình cảm với mình cũng có thể nói ra những lời đau lòng đó.

Nhưng suy đi nghĩ lại, chỉ có cách nói thẳng ra mới có thể khiến nàng sớm ngày từ bỏ thứ tình cảm vô bổ không đáng có. Vì hắn và Ngọc Túc, chính là không duyên, cũng không phận. Đời này của hắn chỉ yêu mỗi An Bình, mà nếu không yêu An Bình đi chăng nữa, thì thân phận của cả hai cũng quá cách biệt với nhau rồi.

Cho nên mới nói, có những chuyện tình ngay từ đầu không nên có thì mới là tốt nhất cho cả hai người.