Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 12: Đánh Nhau Vào Đồn Cảnh Sát



Tiếng còi xe cảnh sát hú lên inh ỏi.

Không biết ai đó đã nhanh tay báo cảnh sát từ bao giờ. Vài viên cảnh sát mặc đồng phục đẩy cửa xông vào, một người có vẻ là cảnh sát trưởng nhìn lướt qua hiện trường vụ ẩu đả, trầm giọng nói: “Đưa hết đi cho tôi.”

Ba người bị đưa thẳng đến đồn cảnh sát thuộc Sở cảnh sát quận Thần Quang, lập tức bị kéo vào thẩm vấn. Trong phòng thẩm vấn đặt một cái bàn lớn để cảnh sát lấy lời khai. Viên cảnh sát trưởng đang cúi đầu viết nhoay nhoáy trên tờ giấy chi chít toàn chữ là chữ, mặt bàn bên cạnh còn đặt một chiếc laptop và một chồng hồ sơ.

Đồng Tĩnh Nghi và Bách Lý Giai Ninh ngồi trên ghế đối diện với Lâm Bối Bối, bình tĩnh nhìn cảnh sát lấy lời khai của cô ta, ánh mắt cả hai vô cùng bực bội và khó chịu.

“Đồng chí cảnh sát, cô ta công khai giật bạn trai của tôi. Tôi đến gặp cô ta, chỉ muốn khuyên nhủ cô ta buông tay. Cô ta đã không nghe thì chớ, lại còn động tay động chân trước, cho nên tôi không thể nhịn được nữa mới đánh cô ta.” Lâm Bối Bối khoanh tay nói.

“Dối trá! Cô ta hắt rượu vào người tôi, sau đó còn túm tóc tôi trước. Tôi chỉ hành động tự vệ chính đáng thôi. Đồng chí cảnh sát, anh có thể yêu cầu quán pub cung cấp trích xuất camera.”

“Đồng chí cảnh sát, cô ta mới là người nói dối. Anh nhìn cả người tôi đi, không chỗ nào là không có vết thương, đều là do cô ta gây ra.” Lâm Bối Bối tru tréo. “Tôi còn muốn đòi cô ta bồi thường tiền thuốc men đấy!”

“Thế còn mấy vết cào trên mặt tôi là do ai hả? Bây giờ đưa cô đi xét nghiệm pháp y, có khi còn thấy da mặt và cả máu của tôi ở trong móng tay cô đấy.” Đồng Tĩnh Nghi quắc mắt.

“Đề nghị hai người trật tự! Đây là đồn cảnh sát, không phải cái chợ để các cô cãi nhau.” Viên cảnh sát trưởng đập bàn quát to, anh ta nhìn sang Bách Lý Giai Ninh, giọng nói hung dữ. “Thế còn cô? Cô có gì muốn nói không?”

“Đồng chí cảnh sát, cô ta bẻ gãy tay tôi!” Lâm Bối Bối tiếp tục ăn vạ.

“Tôi là bạn thân của Đồng Tĩnh Nghi, tôi cũng có mặt ở hiện trường, xác nhận Lâm Bối Bối là người gây sự trước, không những hắt rượu vào Đồng Tĩnh Nghi mà còn túm tóc cô ấy. Tôi thấy hai người bọn họ đánh nhau liền xông vào can, lại bị Lâm Bối Bối đá vào đầu gối, ngã đập đầu vào cạnh bàn. Sau đó tôi bẻ tay cô ta để cô ta buông Đồng Tĩnh Nghi ra, tuy nhiên lực từ cổ tay của tôi rất có chừng mực, không có chuyện gãy tay.”

“Đúng vậy, Bách Lý Giai Ninh không tham gia đánh nhau. Đồng chí cảnh sát, đừng bắt oan cô ấy.” Đồng Tĩnh Nghi gật đầu khẳng định.

“Được rồi, ba người các cô viết lời khai vào bản tường trình này sau đó kí tên. Tôi sẽ cho người đi xác minh!”



Hán Đông Khuê và Hán Đông Vũ đang ngồi uống rượu bàn chuyện làm ăn với đối tác, cửa phòng bao đột nhiên mở ra, Thư kí Tần Hạo thở hồng hộc chạy vào. Hán Đông Khuê nhíu mày bất mãn: “Không nhìn thấy tôi đang làm gì à? Đi ra ngoài.”

Tần Hạo cúi đầu chào hỏi mọi người trong phòng, sau đó nói nhỏ với Hán Đông Khuê: “Hán tổng, Bách Lý Giai Ninh và Đồng Tĩnh Nghi vừa bị dẫn đến đồn cảnh sát.”

Hán Đông Khuê đặt ly rượu trong tay xuống bàn “cạch” một tiếng. “Lí do?”

“Hai người ẩu đả… với một cô gái trong quán pub.” Tần Hạo ngập ngừng nói.

Hán Đông Vũ ngồi bên cạnh nghe thấy tên Đồng Tĩnh Nghi, lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm Tần Hạo như sắp ăn tươi nuốt sống anh ta đến nơi: “Đánh nhau với ai?”

“Thưa Phó tổng, là ca sĩ Lâm Bối Bối thuộc Công ty Truyền thông Hoa Mộng.” Tần Hạo đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói.

Hán Đông Vũ há hốc miệng sửng sốt. Đồng Tĩnh Nghi lén đổi số điện thoại, sau đó trốn tránh anh suốt một tuần, hôm nay lại còn đánh nhau với bạn giường cũ của anh. Đây là điều mà Hán Đông Vũ nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

“Xin lỗi các vị, trong nhà có việc gấp. Giám đốc Trình sẽ thay tôi tiếp đãi mọi người.” Hán Đông Khuê cầm áo vest rời đi không chút do dự, Hán Đông Vũ cũng đi cùng.

Tần Hạo vội vã đi phía sau. Ra đến xe ô tô, anh ta nhanh nhẹn ngồi vào ghế lái, khởi động xe đưa hai vị sếp tổng đến sở cảnh sát quận Thần Quang. Rất nhanh sau đó bọn họ đã có mặt trước đồn cảnh sát, vừa đến nơi Hán Đông Khuê và Hán Đông Vũ đã được người khác cung kính dẫn vào.



Bách Lý Giai Ninh viết xong bản tường trình, việc duy nhất muốn làm bây giờ là về nhà đi ngủ. Cô gõ gõ bút bi xuống mặt bàn, uể oải nói: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đi được chưa?”

“Các cô bị tạm giữ trong vòng 24 giờ, muốn ra ngoài có thể gọi người nhà đến bảo lãnh.” Cảnh sát trưởng đầu cũng không thèm ngẩng lên. “Các cô còn phải bồi thường thiệt hại cho quán pub, 2000 tệ.”

“Này, chúng tôi làm vỡ có mấy cái ly thôi mà, làm gì đến 2000 tệ?” Đồng Tĩnh Nghi nhăn mặt nói. “Ăn cướp giữa ban ngày à?”



“Tiền không thành vấn đề, Nghi Nghi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là ra khỏi đây đã.” Bách Lý Giai Ninh quay sang nhìn cảnh sát trưởng hỏi. “Đồng chí cảnh sát, tại sao chỉ xô xát nhẹ mà lại bị tạm giữ tận 24 giờ vậy?”

“Đây là quy trình!”

“Tôi là người nhà của Đồng Tĩnh Nghi, tôi có thể bảo lãnh cho cô ấy được không? Khi nào cô ấy được tại ngoại sẽ bảo lãnh ngược lại cho tôi.” Bách Lý Giai Ninh gặng hỏi.

Khoé miệng của cảnh sát trưởng và cả Đồng Tĩnh Nghi thi nhau co giật, còn Lâm Bối Bối nhìn cô như nhìn thấy người điên.

“Cô gái, tôi tội nghiệp các cô đang bị thương nên mới không tống vào phòng tạm giam. Đề nghị các cô ngồi im và giữ trật tự, đừng cản trở người thi hành công vụ.” Cảnh sát trưởng vừa nói vừa lườm Bách Lý Giai Ninh.

“Anh cũng biết là người ta bị thương mà không biết đường cho mượn bông băng thuốc đỏ à? Người của nhân dân kiểu gì vậy?” Bách Lý Giai Ninh càu nhàu, chìa tay ra. “Trả túi xách cho tôi, tôi gọi người nhà đến bảo lãnh.”

Đúng lúc này, một viên cảnh sát chạy vào phòng thẩm vấn, ghé sát tai cảnh sát trưởng nói nhỏ mấy câu. Cảnh sát trưởng nhíu mày lại, hạ thấp giọng hỏi: “Thật không?”

Viên cảnh sát kia gật đầu.

Cảnh sát trưởng nở nụ cười bối rối, lập tức thay đổi thái độ với Bách Lý Giai Ninh và Đồng Tĩnh Nghi. “Xin lỗi hai vị tiểu thư, tôi không biết thân phận của các cô. Ban nãy tôi có nói lời nào khó nghe, mong các cô bỏ qua cho.”

Đồng Tĩnh Nghi và Bách Lý Giai Ninh nghe cảnh sát trưởng nói vậy thì quay sang nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu.

“Rầm!” Cửa phòng thẩm vấn mở toang, người trong phòng vừa mới quay đầu lại đã thấy hai người đàn ông khí thế bức người bước vào.

Lúc Hán Đông Khuê nhìn thấy Bách Lý Giai Ninh đang ngồi sau bàn thẩm vấn, khuôn mặt lạnh lùng tối sầm lại. Còn cô nhìn anh có chút chột dạ, bên cạnh cô, Đồng Tĩnh Nghi trợn to mắt kinh ngạc. Phía đối diện, Lâm Bối Bối mắt sáng rỡ, môi đỏ cong lên nũng nịu một câu. “A Vũ! Sao bây giờ mới đến, người ta đợi anh lâu muốn chết.”

Cảnh sát trưởng lo lắng nhìn người đàn ông đứng trước bàn làm việc, toàn thân tây trang cao cấp cắt may gọn ghẽ làm nổi bật thân hình cao ráo rắn rỏi của anh. Anh ta đứng bật dậy, lúng túng nói. “Hán tổng… Anh đến rồi…”

“Thả người đi! Tôi đã đích thân gọi cho Cục trưởng của các anh rồi.” Hán Đông Khuê chỉ tay về phía Bách Lý Giai Ninh và Đồng Tĩnh Nghi.

Cảnh sát trưởng lau mồ hôi lạnh, trong lòng thầm than, sao mấy cô gái ẩu đả lại kinh động đến cả hai vị Hán tổng chứ? Trong lòng bất mãn nhưng ngoài mặt anh ta chỉ dám cười xun xoe nịnh nọt.

“Thật xin lỗi, nếu sớm biết hai vị tiểu thư đây là người nhà của hai vị Hán tổng thì chúng tôi đã tiếp đãi tốt hơn.” Cảnh sát trưởng cúi đầu, nhỏ giọng nói. “Các vị tiểu thư, lần sau có mâu thuẫn gì thì cứ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, đừng lại đánh nhau gây mất trật tự công cộng nữa nhé.”

Đồng Tĩnh Nghi vâng dạ kéo tay Bách Lý Giai Ninh đứng dậy, Lâm Bối Bối bên kia cũng đứng lên theo.

“Chỉ hai vị tiểu thư này được ra về thôi, còn cô vẫn bị tạm giam. Cô muốn được thả thì phải báo người nhà đến nộp tiền bảo lãnh.” Cảnh sát trưởng kéo tay Lâm Bối Bối đi về phía phòng tạm giam.

Trong cuộc điện thoại lúc nãy, Cục trưởng đã phân phó cho anh ta thả hai người, đồng thời giữ lại một người. Nếu Lâm Bối Bối đã bị chỉ đích danh, chắc chắn là do đụng đến người của hai anh em Hán tổng. Cảnh sát trưởng ngồi vào được vị trí này ngày hôm nay, dĩ nhiên không phải người ngu ngốc, trái lại anh ta rất thức thời, nhanh tay tống Lâm Bối Bối vào phòng tạm giam để lấy lòng cấp trên.

“A Vũ, cứu em với. Em không muốn ngủ ở cái chỗ bẩn thỉu này!” Lâm Bối Bối vùng vằng chạy đến bên cạnh Hán Đông Vũ, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đã nhếch nhác đến cực điểm. Cô ta vươn tay ôm lấy cánh tay Hán Đông Vũ, nhưng lại bị anh phũ phàng hất ra.

“Lâm Bối Bối, tôi từng nói rất nhiều lần, tôi và cô đã kết thúc từ lâu rồi, giữa chúng ta chẳng có bất kì quan hệ nào hết. Xin cô hãy tự trọng, đừng mặt dày đến làm phiền tôi nữa.” Hán Đông Vũ lạnh lùng quay đầu, nắm tay Đồng Tĩnh Nghi rời đi, Đồng Tĩnh Nghi cũng không kháng cự, chỉ ngây ngốc đi theo Hán Đông Vũ ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Này!” Bách Lý Giai Ninh thấy vậy định chạy theo ngăn cản, ngay lập tức bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

Hán Đông Khuê ôm cô đi về phía xe ô tô, ra hiệu cho Tần Hạo xuống xe, còn mình thì ngồi vào ghế lái. Cửa xe đóng lại, ngay lập tức ngăn cách toàn bộ tiếng ồn bên ngoài. Trong không gian tĩnh mịch chỉ có hai người, Hán Đông Khuê ngồi trên ghế lái, nhìn chằm chằm Bách Lý Giai Ninh.

“Tôi không cố ý đánh nhau, là do cô ta bắt nạt bạn tôi.” Bách Lý Giai Ninh hé mắt nhìn Hán Đông Khuê, cố gắng phân trần.

“Tôi biết chuyện rồi. Bênh vực bạn bè thì tôi không phản đối, nhưng đánh lộn là sai.” Hán Đông Khuê chau mày nhìn cô. “Để mình bị thương lại càng sai.”

Hán Đông Khuê không kìm được lòng mình, duỗi tay vuốt ve vết thương trên trán cô, dịu dàng lẩm bẩm. “Đau không?”

“Hơi hơi.” Bách Lý Giai Ninh lúc này mới nhớ đến vết thương trên trán, cuống quýt hết cả lên. “Chết rồi, chắc chắn vết này sẽ để lại sẹo. Tôi sắp bị huỷ dung rồi.”

“Nếu không xử lí kịp thời thì sẽ bị huỷ dung thật đấy.” Hán Đông Khuê bỗng nhiên có tâm tình trêu chọc cô, cúi đầu nghiêm trọng nói.



“Thật à? Tôi muốn đi bệnh viện!” Bách Lý Giai Ninh nắm chặt hai tay, mím môi kiên quyết nói. “Anh mau đưa tôi đến bệnh viện.”

Bên ngoài bỗng nhiên có người gõ gõ vào cửa kính xe mấy cái, Hán Đông Khuê hạ cửa xuống, Tần Hạo đưa cho anh một hộp cứu thương. “Hán tổng, đồ của anh đây.” Hán Đông Khuê cầm lấy, khoát tay cho anh ta đi.

“Tôi trêu cô đấy, vết thương này không sâu, sơ cứu kịp thời sẽ không để lại sẹo đâu. Ngồi yên để tôi xử lí.” Hán Đông Khuê ghé sát mặt mình vào vết thương trên trán cô.

“Không cần đâu, tôi tự làm được.” Bách Lý Giai Ninh giơ tay lên đẩy anh ra, vô tình đụng phải vết thương, liền nhe răng xuýt xoa.

“Đấy, ai bảo cô manh động. Nghiêng đầu sang đây, đừng động đậy.” Giọng nói của Hán Đông Khuê rất trầm ấm ôn nhu, làm cho trái tim cô bỗng đập loạn xạ.

Bách Lý Giai Ninh không biết giữa cô và Hán Đông Khuê là loại quan hệ gì, chỉ biết mỗi lần anh đụng chạm thân thể, cô không có cảm giác bài xích, cũng chưa bao giờ từ chối. Lúc này, sự ấm áp từ đầu ngón tay anh lan tỏa khắp cơ thể, khiến cả người cô nóng bừng lên một cách khó hiểu, hơi thở có chút hỗn loạn.

Cô hít sâu một hơi ổn định tâm tình, sau đó ngoan ngoãn ngồi im để Hán Đông Khuê xử lí vết thương trên trán giúp mình.

“Tôi sẽ sát trùng trước rồi mới bôi thuốc.” Hán Đông Khuê nói nhỏ, lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc khăn mùi xoa rất sạch, mở nắp chai dung dịch sát khuẩn, đổ dung dịch lên trên bề mặt khăn rồi nhẹ nhàng lau vết máu và rửa miệng vết thương.

“Hơi xót đấy, cô cố chịu nhé.” Hán Đông Khuê mắt vẫn nhìn chăm chú vào vết thương, nhỏ giọng nói.

Lúc sát trùng, anh thấy cô chau mày, biết là cô đau nhưng không nói, liền dịu dàng hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Bách Lý Giai Ninh cụp mắt trả lời.

Hán Đông Khuê cười khẽ, động tác trên tay lại càng nhẹ nhàng.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào chóp mũi cô, Bách Lý Giai Ninh nắm chặt gấu váy, hồi hộp đến độ không dám thở mạnh. Hán Đông Khuê cúi xuống rất gần cô, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau một khoảng bằng nửa gang tay, mùi nước hoa gỗ trầm hương của anh trộn với mùi thuốc sát trùng luẩn quẩn trong không gian chật hẹp.

Ánh mắt của anh chăm chú nhìn chằm chằm trên khuôn mặt Bách Lý Giai Ninh làm cho cô không tránh khỏi ngượng ngùng, hai gò má và vành tai bất giác đỏ lên.

“Sao mặt cô đỏ thế? Bị thương đến phát sốt à?”

“Không, trong này hơi nóng…” Bách Lý Giai Ninh kiếm bừa một cái cớ nghe có vẻ thuyết phục nhất, bàn tay giả bộ quạt gió trong không khí.

“Chịu khó một chút, sắp xong rồi.”

Sau khi đã sát trùng cẩn thận, Hán Đông Khuê mở nắp tuýp thuốc kháng sinh bôi đều vết thương, sau đó dán băng gạc y tế lên.

Xử lí xong vết thương trên trán cho Bách Lý Giai Ninh, Hán Đông Khuê lại kiểm tra tay chân của cô, thấy có mấy vết thương nhỏ do mảnh thuỷ tinh sượt qua. Anh tiếp tục lặp lại trình tự sơ cứu, vì mấy vết thương này không lớn nên dùng urgo dán lại.

“Vết thương trên trán thay thuốc hai lần một ngày. Thuốc này cô cầm về đi, hàng ngày tự mình thay nhé.”

Bách Lý Giai Ninh gật đầu, ậm ừ mấy tiếng. Hán Đông Khuê vươn người sang thắt dây an toàn cho cô, cười nói: “Muộn rồi, tôi đưa cô về nhà.”

Bách Lý Giai Ninh gọi điện cho Đồng Tĩnh Nghi, mấy cuộc liền đều không có ai bắt máy.

“Không biết bà cô già sao rồi, gọi mãi không được.” Bách Lý Giai Ninh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, lẩm bẩm một mình.

“Cô yên tâm đi, thằng nhóc đó tự biết chừng mực.” Hán Đông Khuê vừa lái xe vừa nói.

“Nhắc mới nhớ, sao các anh lại biết bọn tôi ở đồn cảnh sát?” Bách Lý Giai Ninh quay sang hỏi Hán Đông Khuê. “Còn mất công đến tận đây làm gì?”

“Ý cô là tôi không nên quan tâm đến cô, cứ để mặc các cô ôm nhau ngủ trong phòng tạm giam 24 tiếng đúng không?” Nghĩ đến chuyện cô bị dẫn về đồn cảnh sát mà không báo cho anh biết, ban đầu cũng không có ý định nhờ anh bảo lãnh, trong lòng anh bỗng sinh ra cảm giác bực tức không thể giải thích được.

Hán Đông Khuê càng nghĩ càng giận, hận không thể đạp mạnh chân ga.