Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 105: Mê hoặc bởi thế gian (Tử Cơ x Hoà Gia Phong Di)



Edit: An Chẩm

Đất trời có vẻ đẹp tuyệt trần không cần tả, bốn mùa có quy luật rõ ràng không cần xét, vạn vật đều có nguyên do chẳng phải bình. Đó là ý nghĩa của Thần minh đối với nhân giới… Quy luật và ý nghĩa. Là bốn mùa luân chuyển, sinh lão bệnh tử, trật tự của vạn vật sinh linh.

Nàng ta vẫn luôn cho rằng thần không cần thể hiện sức mạnh của mình ở nhân giới, cũng chẳng cần nghe lời cầu nguyện của con người, trật tự đã được thiết lập, vạn vật tương sinh tương khắc, bất kỳ sự thiên vị nào cũng đều phá hỏng trật tự ấy.

Sau khi trở thành Thần giám giữ gìn trật tự nhân gian ngàn năm, ngày nọ đột nhiên có một thiếu niên lỗ mãng không biết là ai xông vào Thiên Đình, nổi giận đùng đùng chửi ầm lên, mắng trật tự nhân gian.

Nàng ta hỏi đồng liêu chuyện gì đang xảy ra, đồng liêu cười nói… Tư Mệnh đấy, là chính sách cũ mà Thần giám tiền nhiệm để lại, nói là cho phàm nhân một cơ hội sửa sai, cho nên để lại một cánh cửa đi lên Thiên Đình. Phàm nhân này có huyết mạch Huỳnh Hoặc, là người dễ lên trời nhất.

Nàng ta nghĩ, hoá ra là huyết mạch Huỳnh Hoặc. Có điều, dạo gần đây mọi việc nơi trần thế vẫn bình thường không có đại loạn gì, trật tự xoay chuyển vững vàng, ngay cả tên dòng dõi Huỳnh Hoặc kia cũng yên ổn sống với số mệnh của hắn ta, trước khi lên trời chẳng làm ra chuyện gì khác thường cả.

Vì sao tên phàm nhân này lại không dưng sinh sự thế?

Nàng ta nói… Bản tính con người vốn là tham lam vô độ, bất kể có được thứ gì cũng đều không thoả mãn, muốn có nhiều hơn nữa, cho bọn họ lên đây làm cái gì? Cánh cửa này không cần để lại đâu.

Đồng liêu lắc đầu, nhắc nhở nàng ta nếu muốn huỷ bỏ chính sách mà thần giám Hi Hoà tiền nhiệm để lại thì nhất định phải có lý do đầy đủ, không thể tuỳ tiện bỏ đi.

Nàng ta nhìn đôi mắt phẫn nộ của thiếu niên bên dưới, sau đó nói… Được thôi, ta đây sẽ theo hắn ta xuống hạ giới dạo một vòng.

Thiếu niên kia thấy nàng ta đi ra, hình như sững người, hắn ta hỏi nàng ta: “Ngươi là ai?”

“Ta là thần giám ngàn năm, tên là Tử Cơ.” Nàng ta đáp.

Tử Cơ là tên của nàng ta vạn năm trước, lúc chưa phi thăng. Đó là tất cả những gì cô ta còn nhớ về khoảng thời gian đó.

Ban đầu, mục đích nàng ta xuống hạ giới là muốn người phàm không thể chẳng có việc gì mà tự dựng chạy lên thiên giới.

Thiếu niên Hoà Gia Phong Di này là một thế hệ của dòng máu Huỳnh Hoặc mà nàng ta thiết lập nên. Số phận của dòng dõi Huỳnh Hoặc là thiên tài, mạnh mẽ, chân thành và chết sớm, rất ít ai mang dòng máu Huỳnh Hoặc mà sống quá bốn mươi tuổi. Hoà Gia Phong Di lại yếu ớt bẩm sinh, có lẽ đó là lý do hắn ta bất mãn với số mệnh của mình.

Hắn ta nói: “Nếu tới nhân gian thì chính là địa bàn của ta, Tử Cơ đại nhân, vừa hay ta đang thiếu một người hầu, không biết ngươi có chịu hạ mình không?”

Dường như hắn ta khá bất mãn với nàng ta, có ý muốn trêu đùa. Nàng ta nghĩ, quả nhiên chỉ là một người thường không cam lòng mà thôi.

“Được.”

Nàng ta sảng khoái đồng ý.

Từ đó về sau nàng ta và Hoà Gia Phong Di cùng nhau bầu bạn, như hình với bóng. Tuy Hoà Gia Phong Di nói muốn nàng ta làm người hầu, nhưng chưa từng để nàng ta làm việc gì của người hầu cả, ngược lại hắn ta còn thường xuyên chăm sóc nàng ta.

“Sao ngươi lại không mang giày?” Ở một phiên chợ nào đó, hắn ta chạy tới đặt giày dưới chân nàng ta, ngẩng đầu hỏi: “Có phải ngươi không biết mang giày không?”

Dưới ánh mắt do dự của nàng ta, hắn ta xoa huyệt thái dương, cúi người mang giày cho nàng ta. Sau đó hắn ta ngồi dậy lấy rổ trái cây trong tay nàng ta, thờ dài một tiếng nói: “Ngươi nhìn xem rổ trái cây ngươi mua này, chỉ có phía trên là ngon, còn lại đều hư cả!”

“Ngươi không biết trên đời này có những kẻ gọi là lừa đảo sao? Không đúng, chẳng phải kẻ lừa đảo cũng là do các ngươi thiết lập à?” Hắn ta đánh giá nàng ta một lát, cười nói: “Một đám lý luận suông.”

Dứt lời, hắn ta xoay người sang chỗ khác, vừa đi vừa nói chuyện: “Ngươi vừa mua của nhà nào, ta đến đòi công bằng cho ngươi!”

Nàng ta nghĩ, cuộc sống ở đây chung quy cũng khác với trật tự thiết lập, nhưng là một thần minh, nàng ta không sai. Dẫu sao chàng thiếu niên lớn lên dưới sự thiết kế của nàng ta vẫn là một người thiện lương và chân thành như nàng ta mong muốn.

Sức mạnh to lớn chỉ khi giao cho người như vậy mới không bị mất khống chế.

Cùng với sự trói buộc của cái chết sớm, trái tim con người sẽ không bị thói đời biến ác, sức mạnh này sẽ càng ổn định hơn.

Nàng ta rất hài lòng với trật tự này.

Từ nhỏ Hoà Gia Phong Di đã ốm yếu bệnh tật, dầm mưa nhiễm lạnh cái là có thể nguy hiểm đến tính mạng ngay. Chỉ có hai mùa xuân thu thời tiết ấm áp mới có sức lực đi xa. Nàng ta bèn theo hắn ta đi trừ tà, nhiều người ở nơi bọn họ đi qua đang sống trong cảnh khốn khó, thậm chí có người còn sống đời lầm than. Hắn ta nói: “Thần minh đại nhân, nhìn xem thế giới mà các ngươi sắp đặt này.”

Nàng ta nói, trên đời có núi cao sông rộng, có cả thung lũng sông ngòi, người sinh ra đã có thân phận cao thấp, thể chất mạnh yếu, hạnh phúc và bất hạnh vốn là bình thường. Huống chi, không phải ngươi tới để cứu những người bất hạnh này sao?

Hoà Gia Phong Di hơi bực mình, hắn ta nói nếu hắn ta không cứu thì sao, nếu hắn ta hại người thì sao?

Nàng ta đáp, ngươi sẽ không, ngươi không phải người như vậy.

Vào những lúc ấy, Hoà Gia Phong Di thường sẽ không nói gì. Sau hắn ta lại nói, hắn ta cảm thấy cách nàng ta nhìn hắn ta hệt như Nữ Oa đang nhìn giọt bùn hoàn mỹ mà bà ấy tạo ra.

… Ngươi vẫn luôn như vậy, cao cao tại thượng.

Sau đó nàng ta ở bên cạnh Hoà Gia Phong Di, gặp thêm được một vị khác trong vận mệnh hoàn hảo mà nàng ta thiết kế ra… Quỷ Vương Hạ Tư Mộ. Trong số phận của Quỷ Vương, sinh ra đã là quỷ, là con quỷ vô dục vô cầu nhất, vừa hay có thể trở thành chủ của đàn quỷ sinh ra từ chấp niệm. Để con quỷ như vậy nắm giữ Quỷ vực mới khiến thần minh yên tâm được.

Hạ Tư Mộ cũng như mong muốn của nàng ta, là một Quỷ Vương xứng chức… Lão tổ tổng rất muốn sống như một con người, điều nàng yêu nhất chính là nhân gian. Không có cách nào biến Quỷ Vương thành người phàm sao?

Hoà Gia Phong Di hỏi nàng ta như vậy.

… Không có.

… Không thể có sao?

Nàng ta hơi ngờ vực, nàng ta nói… Vì sao phải có? Trật tự trước mắt vận hành suôn sẻ như vậy, cũng không xảy ra bất kỳ sai lầm nào, nếu không có sai lầm thì cần gì phải thêm chuyện phiền phức?

Hoà Gia Phong Di nhìn nàng ta rất lâu, nàng ta thấy được sự khinh bỉ trong đôi mắt hắn ta.

Hắn ta nói… Đồ nhát gan, ngươi trở về đi.

Đây là lần đầu tiên nàng ta nghe thấy hắn ta muốn nàng ta trở về. Kể từ lúc đó cho đến nhiều năm về sau, dường như hắn ta đã từ bỏ việc thuyết phục nàng ta, có đôi khi còn nói năm đó bản thân trẻ tuổi nông nổi, khuyên nàng ta về thiên đình sớm đi.

Nàng ta lại thấy được sự khinh thường nồng đậm ẩn trong đôi mắt hắn ta, không hề phai nhạt theo thời gian.

Thế nhưng nàng ta vẫn không cảm thấy bản thân sai, tất cả những gì nàng ta chứng kiến trên đời, thậm chí cả sự tồn tại của Hoà Gia Phong Di đều chứng minh trật tự của nàng ta hoàn hảo. Có điều, khi nhìn thấy ánh mắt ấy của Hoà Gia Phong Di, chẳng hiểu sao nàng ta vẫn khổ sở.

Nàng ta không đi, nàng ta là thần minh, không phải vẫy tay là tới, xua tay là đi. Hoà Gia Phong Di cũng mặc nàng ta, vẫn dẫn nàng ta cùng đi khắp nơi, nàng ta dần dần quen với thế giới này. Hiện giờ đổi thành Hoà Gia Phong Di yếu ớt phải ỷ lại vào nàng ta.

Mỗi lần hắn ta đổ bệnh, thống khổ trằn trọc trên giường, nàng ta luôn cảm thấy rất khổ sở. Lúc hắn ta đề cập đến ngày chết đang tới gần, nàng ta càng không muốn nói chuyện cùng hắn ta.

Dường như hắn ta thấy mỉa mai lắm, hỏi rằng đó chẳng phải do ngươi thiết lập sao?

Đúng vậy, đó là thiết lập của nàng ta. Nàng ta không thấy sai.

Nàng ta chỉ dần dần thấy buồn bã.

Dòng dõi Huỳnh Hoặc sẽ còn được truyền lại, sau này sẽ còn nhiều kẻ như Hoà Gia Phong Di nữa, nổi loạn, chân thành lại thiện lương, cuối cùng chết vì số mệnh. Hắn ta chỉ là một người bình thường giữa muôn vàn người trên thế giới.

Nhưng hiện tại, với nàng ta, hắn ta không chỉ là một con số.

Cái chết của hắn ta không phải sự lụi tàn của một con số, mà là một khoảng trống không thể bù đắp trong đời.

Nàng ta cùng Hoà Gia Phong Di tham gia trận chiến ở quỷ giới. Khi nhìn thấy Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư, nàng ta bất chợt nhận ra Đoạn Tư và Hạ Tư Mộ giống hệt Hoà Gia Phong Di và nàng ta.

Hạ Tư Mộ không còn là một quân cờ hoàn hảo trong trật tự hoàn mỹ của nàng ta nữa, Hạ Tư Mộ đã trở thành nàng ta.

Sinh ly tử biệt, khổ ách tai thống của mọi người trong thiên hạ phảng phất như xảy ra hết trên người nàng ta. Từ nàng, nàng ta cảm nhận được nỗi đau đớn vì trật tự mà nàng ta luôn lấy làm tự hào bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Nàng ta biết Hoà Gia Phong Di nhạy bén, hắn ta đã nhìn ra sự rối rắm của nàng ta.

Bởi thế nên hắn ta sấn tới, thái độ khác thường, bức bách nàng ta.

Thời điểm nắm lấy tay Hoà Gia Phong Di, nàng ta thấy nụ cười đắc ý nở rộ trên khuôn mặt hắn ta. Nàng ta chợt hiểu ra, có lẽ qua từng ấy năm, Hoà Gia Phong Di thoái chí nản lòng, chấp nhận vận mệnh không tranh với đời đều là giả. Hắn ta chỉ đang chờ đợi.

Hắn ta đang chờ nàng ta nảy sinh tình cảm với hắn ta.

Chờ nàng ta bị chính trật tự mà nàng ta tự tay thiết kế đè ép tổn thương. Chờ nàng ta bắt đầu dao động, bắt đầu hoài nghi, bắt đầu thoả hiệp.

… Đồ nhát gan.

Khi đó hắn ta nói như vậy, sau này hắn ta cũng nói như vậy. Hắn ta nói, ngươi sợ không hoàn hảo đến vậy sao? Trên thế gian này, thấp như ác quỷ, cao như thần minh, có ai là hoàn hảo?

Trật tự không có cảm xúc, chỉ là ngạo mạn mà thôi.

Rời thiên đình hai mươi năm, nàng ta trở về. Đồng liêu gặp nàng ta bèn cười nói… Sao rồi, thần giám muốn đóng lối vào sao?

Nàng ta lắc đầu nói… Không đóng, ta muốn sửa trật tự.

Trật tự mới, dòng dõi Huỳnh Hoặc đến năm ba mươi tuổi có thể lựa chọn từ bỏ sức mạnh để sống phần đời còn lại, hoặc giữ sức mạnh nhưng đoản thọ. Quỷ Vương nếu tìm được tình yêu chân chính mà sẵn sàng đánh đổi tính mạng thì có thể từ bỏ sức mạnh, vì phàm nhân, trở lại luân hồi.

… Lâu lắm rồi không đến nhân gian, có lẽ chúng ta nên xuống đó nhiều một chút.

Nàng ta nói vậy, đồng liêu có hơi ngạc nhiên, nàng ta theo Tư Mệnh đi xuống một chuyến, có vẻ đã thay đổi rất nhiều.

Có lẽ sẽ còn thay đổi nhiều hơn nữa.

Vài năm nữa trôi qua, Hoà Gia Phong Di đi dạo trên phố, ngày thu thời tiết se lạnh, những chiếc lá bạch quả trên đường đã nhuốm màu vàng óng.

Giữa dòng người náo nhiệt trên phố, Hoà Gia Phong Di bất chợt bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

Nàng ta đứng trong đám đông, yên lặng nhìn hắn ta.

Hắn ta đi qua, hỏi… Thần minh đại nhân, ngươi tới làm gì vậy?

… Đến xem trật tự mới có sai sót hay không.

Nàng ta vẫn như trước kia, nói với giọng điệu bình thản điềm tĩnh.

Phong Di nhìn nàng ta một lát, cười rộ lên cùng nàng ta sóng vai… Có muốn đi gặp lão tổ tông không? Nàng vẫn luôn nhắc tới ngươi, hiện giờ nàng đang sống rất hạnh phúc…

Quầy hàng rong ven đường ồn ào huyên náo, đường phố ngập tràn mùi hoa quế ngào ngạt, nàng ta nghĩ, hoá ra nàng ta đã quên mất vạn năm trước kia, nàng ta từng sống ở thế gian này.

Nàng ta bị mê hoặc bởi thế gian, nên tới nương nhờ trần thế.