Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh

Chương 1



" Minh Yên, tỉnh dậy tỉnh dậy."

Minh Yên bị đẩy một cái, bỗng nhiên bừng tỉnh, bị ánh đèn chùm lộng lẫy làm cho lóa cả mắt.

Dẫm dưới chân chính là thảm hoa cỏ thực vật, trên tường treo tranh sơn dầu được cổ phục lại của thế kỷ 19, nhìn qua là phong cách Baroque xa hoa cao quý, Minh Yên thở dài nhẹ nhõm, là Minh gia, cô đang ở trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 22 của mình, chứ không phải bên trong giấc mộng tối tăm kia, khung cảnh nhà nông nghèo khổ, tối tăm.

Cô nhớ tới giấc mơ vừa rồi, khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch, cô mơ thấy mình đang đọc một cuốn tiểu thuyết gọi là "Tổng giám đốc Bạch Nguyệt Quang", cô là nữ phụ xấu xa độc ác, còn là kỹ nữ trà xanh bị người đời mắng chửi.

Mà nữ chính ban đầu thế nhưng là nữ giúp việc Hoa Tư ở từ nhỏ đến lớn cùng với cô, Hoa Tư chính là nữ chính của kịch bản cô bé lọ hào môn, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở Minh gia, trình độ học hành ưu tú, dung mạo xinh đẹp bất phàm, làm bạch nguyệt quang nam chính nhớ mãi không quên.

Trong mơ, cô ở sân nhà gặp được Lam Hi người cô theo đuổi 7 năm đang thổ lộ tình cảm với Hoa Tư, khiến cô tức giận muốn hộc máu, cũng vì bị người khác xúi giục, cô liên tục bày mưu hãm hại Hoa Tư, ở trong yến hội tùy tiện tìm một người, đem nam nhân đó cùng với Hoa Tư lừa vào trong phòng mình, bỏ hương mê tình, lại nhốt vào cùng với nhau, sau đó căn chuẩn thời gian, mang tất cả mọi người đến bắt gian.

Lại không nghĩ tới nam nhân xa lạ kia lại là Úc Hàn Chi, sau này lại trở thành người có quyền thế nhất Nam Thành, và cũng là nam chính trong truyện.

Hoa Tư từ đó về sau một bước lên trời, bắt đầu công cuộc trả thù nhân sinh, mà cô thì mỗi bước đi đều thân bại danh liệt, trở thành hòn đá kêu chân cho nữ chính Hoa Tư, cuối cùng tan nát cửa nhà, chết oan, chỉ lộ ra một chút dấu tích nhỏ.

Nghĩ đến sự việc phát sinh trong mơ, Minh Yên suýt chút nữa hít thở không thông.

"Minh Yên, sao cô lại ở đây ngủ rồi? Chúng ta không phải đã lấy danh nghĩa của cô lừa người đàn ông kia tới phòng của cô, cô biết không, người nọ là con nuôi ủa Úc gia, mới vừa về nước không lâu, lớn lên thật đúng là đẹp trai, cũng thật là tiện lợi cho ả người hầu kia." Triệu Kiều là bạn tốt của Minh Yên trong cái vòng bạn bè này có chút ghen ghét nói.

"Không sai, người phụ nữ kia thế nhưng lại dám câu dẫn Lam Hi, thật là không biết xấu hổ mà, chúng ta đã bỏ mê tình hương, hương kia là mình mua ở chợ đen của nước với giá vô cùng cao, trong nước không có loại đó đâu, chỉ cần hít vào năm phút là có thể làm cho con người ta hóa thú tính. Tính quá độ, đến lúc đó chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui."

Con nuôi của Úc gia? Minh Yên cả người cứng đờ, cốt truyện xảy ra cùng mới giấc mơ giống nhau y như đúc, người Triệu Kiều cùng Tôn Viện lừa chính là người sau này nắm quyền hành bậc nhất Nam Thành, nam chính Úc Hàn Chi.

Úc gia lấy tài sản kếch xù của mười năm, bước lên trời trở thành người giàu giới hào môn, trong mơ người lui tới Úc gia hàng năm kỳ thật là người Úc Hàn Chi giao phó, người chân chính cầm quyền Úc gia là Úc Hàn Chi thực chất lại đang ở nước ngoài, lúc này Úc Hàn Chi lấy danh nghĩa con nuôi quay trở lại Nam Thành, bày mưu lập kế, đem mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Lúc này Úc Hàn Chi về nước mới không lâu, thân phận chưa được sáng tỏ, vì hiếm khi lộ diện trong giới thượng lưu, cho nên không được vài người đem hắn để vào mắt, Triệu Kiều cùng với Tôn Viện liền đem âm mưu ném lên trên người hắn.

Má không xong rồi!

Minh Yên không chút nghĩ ngợi, dẫm lên dày cao gót cao chừng bảy phân chạy về phía phòng mình, quay đầu lại vội vàng nói: "Việc này dừng lại ở đây, các người không cần chạy theo tôi."

Triệu Kiều cùng Tôn Viện thấy cô đột nhiên thay đôi, sắc mặt khẽ biến, đây là cơ hội ngàn năm có một, lại mang danh tiếng Minh Yên mà làm, chẳng lẽ lại muốn buông tha cho người hầu kia? Để cho cô ta cùng với Lâm đại thiếu gia thành một đôi? Sao có thể!

Minh Yên lần đầu tiện hận cái biệt thự nhà mình quá lớn, cô lại còn mặc lễ phục màu đỏ quét đất, tiện chân đá rơi giày cao gót, túm váy, chân trần chạy như bay, tuyệt đối không để Hoa Tư với Úc Hàn Chi gặp mặt.

Trong mơ, lúc sau Úc Hàn Chi nhìn thấy Hoa Tư, cảm thấy vừa quen mắt lại vừa thân thiết, cho nên phái người đi điều tra, tra ra vụ bí ẩn thân thế trong 22 năm, thì ra Hoa Tư mới là tiểu thư Minh gia chân chính, mà cô bất quả chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách, một tiểu thư hàng giả bị đánh tráo, là con giá của người hầu Lý Quế Hoa.

Có thể nói bữa tiệc sinh nhật này là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời ủa cô cùng với Hoa Tư, dẫn tới sự suy tàn của Minh gia.

Ba tháng sau, Minh Hòa Bình bị người ta tố cáo, dùng nhiều tội danh đem ổng bỏ vào tù, Minh gia chỉ trong một đêm mà phá sản, người hầu đem tiền bỏ trốn, thân thích bằng hữu đều đoạn tuyệt, từ chối lui tới Minh gia, mà thân phạn của cô cũng từ đó bại lộ ra, Nam Thành đệ nhất mỹ nhân giờ trở thành người phụ nữ ác độc nhất, thân bại danh liệt, vì trước kia gây thù với quá nhiều con cháu trong giới hào môn nên sau này bị người ta hợp sức lại gây khó dễ, cuối cùng chết vô cùng thê thảm, mà Hoa Tư lại được Úc Hàn Chi cùng với Lam Hi vô cùng cưng chiều, từng bước đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Minh Yên nghĩ đến giấc mộng kia mà cả người đều rùng mình, tay chân nhũn ra chạy từng bước lên lầu 3, dẩy cửa phòng của mình ra.

Phòng ngủ chỉ có chút ánh sáng nhỏ, trước giường đèn ngủ phát ra ánh sáng mờ mờ, Minh Yên từ nhỏ đã cận thị, chỉ lờ mờ nhìn thấy trên giường hình như không có người.

Rất nhanh sau đó, hành ang truyền đến tiếng bước chân.

"Hoa Tư, cô đi nhanh lên, đại tiểu thư kêu cô đến phòng cô ấy tìm chiếc vòng cổ kim cương tinh nguyệt, cô ấy cần gấp lắm." Thải Nguyệt nói.

"Cô không gạt tôi đấy chứ, lần trước Lam đại thiếu gia tới Minh gia, đại tiểu thư cũng dùng kế sách này đem tôi khóa ở trong phòng, khóa tận một ngày." thanh âm lãnh đạm của Hoa Tư vang lên.

"Tôi lừa cô làm cái gì, mọi người đều đang chờ để xem cái vòng cổ kia."

"Khóa cửa rồi, mở không ra." Hoa Tư vặn nắm cửa, nhàn nhạt trả lời.

"Sao có thể? Ai đang ở bên trong vậy? Có người bên trong sao?" Thải Nguyệt gõ cửa hỏi.

"Có lẽ là đại thiểu tư tự mình khóa, tôi đi tìm cô ấy lấy chìa khóa."

"Vậy cô đi nhanh nhanh đi."

Nghe tiếng hai người dần đi xa, Minh Yên mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, chóp mũi ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, không hiểu sao lại cảm thấy có chút nóng.

Mê tình hương? Minh Yên giống như bị sét đánh trùng, vội vàng kiếm chốt mở cửa, kết quả lại vướng chân vào thảm lau mà té ngã ở trên mặt đất, hoảng loạn một hồi lại sờ đến một thân thể rắn chắc nóng rực.

Ánh sáng trong phòng tối tăm, lại sáng lên một tia lửa âm u, ngồi ở chiếc ghê sô pha da mềm mại rũ mắt nhìn, châm một điếu thuốc, hai chân thon dài gác lên nhau, từ trên cao nhìn xuống hành động Minh Yên đang vuốt đùi hắn, khóe môi gợi lên, lãnh đạm nói: "Minh tiểu thư vội vã nhào vào trong ngực tôi như vậy sao?"

Minh Yên giờ phút này khí huyết dâng trào, cắn cắn môi mới duy trì được một chút thanh tỉnh.

"Anh là ai? Như thế nào mà anh lại ở trong phòng của tôi?" Minh Yên lạnh giọng chất vấn, hít vào một ít mê tình hương khiến cho thanh âm của cô trở nên càng kiều mị mê người, có thể gợi lên dục niệm sâu sắc trong lòng người khác.

Úc Hàn Chi kẹp điếu thuốc nơi đầu ngón tay, ánh mắt u ám lay chuyển, không nể nang mà nhìn từ xương quai xanh duyên dáng của cô một đường xuống phía dưới, đệ nhất mỹ nhân Nam Thành, đại tiểu thư Minh gia Minh Yên?"

"Minh tiểu thư không phải mời ta đến khuê phòng của cô nói chuyện một chút sao, còn thắp huân hương quý giá, nhanh như vậy mà đã quên rồi?" Nam nhân khóe môi cười lạnh, duỗi tay chế trụ khuôn mặt nhỏ của Minh Yên, khuôn mặt cô chỉ to bằng bàn tay của hắn, đôi mắt hạnh lấp lánh, phía dưới đôi mắt có một nốt ruồi lệ nhỏ, khiến cho khuôn mặt cô càng thêm linh động không ít.

"Tôi không có quen biết anh, anh mau đi ra ngoài." Minh Yên chịu đau, ánh mắt càng thêm mờ mịt, mắt hạnh ngấn nước.

Úc Hàn Chi nguy hiểm mà híp híp mắt, thật sự là kêu sai người rồi sao? Hắn cũng chỉ mới về nước 2 tháng, yến hội đều không tham gia quá vài lần, lúc này cũng là theo Úc Vân Đình mà tới, cho nên tính kế hắn là đúng là không có khả năng, xem ra cũng không phải là hắn cùng với Minh Yên bị người ta tính kế.

Hành lang lại một lần nữa truyền đến tiếng bước chân, tiếng người hỗn loạn.

"Minh Yên, Minh Yên cô đang ở đâu?" Hành lang truyện đến âm thanh của Triệu Kiều.

"Nói là sẽ mang chúng ta đi xem bức tranh sơn dầu của thế kỷ 19 mà cô cất chứa, bây giờ lại không thấy đâu."

"Vừa rồi xem cô ấy uống rất nhiều rượu, có phải ở trong phòng ngủ rồi không?" Tôn Viện cười nói: "Chúng ta đi xem đi."

Triệu Kiều cùng Tôn Viện đúng là đáng chết, thế nhưng thật sự dẫn người đến đây? Minh Yên khó thở, hai người này đều thầm mến Lam Hi, so với cô thì lại càng muốn giết chết Hoa Tư hơn.

Chỉ là Hoa Tư bị cô đuổi đi, hiện giờ trong phòng chỉ có cô và Úc Hàn Chi.

Chớp nhoáng, Minh Yên không kịp nghĩ nhiều, ôm chầm lấy Úc Hàn Chi.

Nam nhân ánh mắt hiện giờ sâu thẳm đen như mực, cầm lấy đôi tay cô, lạnh giọng quát lớn: "Buông ra."

Thủ đoạn của Minh Yên suýt chút nữa bị cắt đứt, cô cắn răng chịu đựng.

Cô từ nhỏ đã sống trong xa hoa nhung lụa, trừ bỏ dung mạo, thì không có năng lực mưu sinh, cũng không có khả năng chịu khổ, nếu thật sự muốn cô trở thành đá kê chân cho Hoa Tư, giúp Hoa Tư tỏa sáng, mà chính cô lại rơi vào con đường bị người đời lăng nhục đến chết, vậy cô thà rằng bây giờ đi tìm chết luôn, hoặc là cùng lôi kéo nam nhân Úc Hàn Chi này cùng xuống nước.

Cửa phòng bị mở ra, ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào, Úc Hàn Chi áo quần xộc xệch, lại gắt gao ôm lấy Minh Yên mà ngăn trở sau người, mắt phượng sâu thẳm, trong ánh mắt đều là khí lạnh. Hắn trước đây đều là đứng ngoài xem diễn, thế nhưng hiện tại lại thành diễn cho người ta xem.

"Anh đè đau tôi rồi." Minh Yên cắn môi, dựa vào một chút thanh tỉnh cuối cùng từ dưới thân người đàn ông thò đầu ra, thế nhưng là một khuôn mặt hờn dỗi mỹ lệ vô cùng.

Mọi người đồng loạt hút vào một hơi, Minh Yên cùng con nuôi của Úc gia sao?

Mọi người đều vui sướng khi có người gặp họa, đáy mắt đều hiện lên một tia vui vẻ, thanh danh của Minh Yên từ nay về sau xem như nát, xem cô còn có mặt mũi theo đuổi Lam đại thiếu gia nữa không.