Bạch Nguyệt Quang Của Kim Chủ Là Chị Gái Tôi

Chương 1



Văn án:

Bạch nguyệt quang về nước, mọi người đều cười nhạo chế giễu tôi là thế thân nhất định sẽ bị Lục Diệc Hàn vứt bỏ vì cô ấy.

Ai ngờ “bạch nguyệt quang” vừa đến đã kéo tôi đi làm xét nghiệm ADN.

"Chúng ta rất giống nhau, tôi không tin không cùng huyết thống."

Thế rồi ngày hôm đó, tôi phát hiện bản thân là người thừa kế thất lạc của một gia đình có khối tài sản hàng trăm triệu USD. ____________________________________________

Phần 1/5

1

Sau khi Bạch Nguyệt Quang của Lục Diệc Hàn về nước, tôi liền bị chị ấy kéo đi bệnh viện xét nghiệm ADN.

Trong lúc đợi kết quả, tôi ngồi trên hàng ghế dài của bệnh viện. Bên trái là kim chủ bao nuôi tôi Lục Diệc Hàn, bên phải là bạch nguyệt quang của hắn - Sở Nhạn Ngọc.

Tôi bị hai người họ kẹp ở giữa, ngồi rất chi là ngay ngắn, không dám cử động mạnh!

Tự cảm thấy mình dư thừa hệt cái bóng đèn 100000 Vôn, tôi muốn đổi sang chỗ khác, nhưng vừa chuẩn bị đứng dậy đã bị Lục Diệc Hàn và Sở Nhạn Ngọc mỗi người kéo một tay.

Lục Diệc Hàn: “Ngồi xuống, đừng đi lung tung.”

Sở Nhạn Ngọc: “Ngồi đi, chờ kết quả xét nghiệm.”

Tôi rụt rè về lại vị trí cũ. Bị kẹp giữa hai người họ làm tôi cảm giác mình không khác gì một con cá muối không nên xuất hiện tại đây vậy.

Bác sĩ bước ra với bản báo cáo xét nghiệm.

Bác sĩ: ”Sở tiểu thư, có kết quả xét nghiệm ADN rồi.”

Sở Nhạn Ngọc đứng dậy: “Kết quả thế nào? Có quan hệ máu mủ không?”

Bác sĩ trả lời Sở Nhạn Ngọc: “Dựa vào kết quả thì hai người chính là chị em ruột.”

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi sốc tới mức không biết bản thân vô thức véo vào đùi Lục Diệc Hàn từ bao giờ.

Hắn lườm tôi một cái, không nói gì.

Sở Nhạn Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, em đúng là em gái của chị.”

Tôi ngập ngừng định nói lại thôi.

Sở Nhạn Ngọc thở dài: “Mình chị phải thừa kế hàng tỷ tỷ tài sản trong nhà, áp lực lớn lắm biết không. Giờ cuối cùng cũng có người để cùng nhau chia sẻ rồi.”

Chị nhẹ nhàng đưa tôi một tấm thẻ đen.

"Thẻ này từ giờ sẽ là của em. Chị sẽ chuyển cho em 5 ngàn vạn tiền tiêu vặt, em muốn tiêu bao nhiêu cũng được."

Trong giây lát hình như tôi đã quên mất hai chữ từ chối nói như nào!

Mẹ tôi bảo tôi không phải do bà sinh ra mà là nhặt từ thùng rác, không ngờ đấy lại là sự thật…

Tôi run rẩy nhận tấm thẻ, cảm động đến mức nước mắt chảy dài!

“Cảm ơn chị!!”

Sau ngần ấy năm, người chị tỷ phú của tôi cuối cùng đã tìm thấy tôi rồi!

2

Tôi ngượng ngùng hỏi chị gái:

“Chị, em có thể dùng số tiền này để bao nuôi soái ca được không?”

Lục Diệc Hàn khẽ cau mày.

Sở Nhạn Ngọc trả lời: “Em bao nuôi mười anh cũng không thành vấn đề.”

Mắt tôi sáng rực, nói tiếp: "Chị, em dẫn chị đi tìm người mẫu nam! Chắc chắn sẽ chọn cho chị 10 anh đẹp nhất!"

Hai mắt Sở Nhạn Ngọc cũng sáng lên: "Người mẫu nam? Được nha. Em gái tốt, vẫn là em hiểu ý chị. Chị chọn cho em 20 anh luôn, em chơi tùy ý!"

Mắt tôi lập loè như lão nhà quê ế sưng ế xỉa 800 năm chưa thấy phụ nữ.

Lục Diệc Hàn đỡ trán túm cổ áo tôi: "Lộc Hữu Du, đừng quên hợp đồng."

Ồ đúng rồi, tôi có ký hợp đồng bao nuôi với Lục Diệc Hàn ba năm. Hợp đồng nêu rõ trong khoảng thời gian này tôi không được phép có mối quan hệ vượt quá giới hạn với người đàn ông khác. Thời hạn hợp đồng còn tận một tuần nữa mới hết hiệu lực.

Tôi cúi đầu nhìn xuống tấm thẻ 5 ngàn vạn trong tay, tự tin nói: “Xin lỗi, tôi muốn hủy hợp đồng ngay bây giờ.”

Lục Diệc Hàn nói: “Được, phí bồi thường vi phạm hợp đồng là một trăm triệu.”

Tôi hốt hền, đổi ý liền: “Xin lỗi, tôi nói nhầm.”

Sở Nhạn Ngọc khẽ nhíu mày, hỏi tôi: “Hợp đồng gì?”

Tôi ấp úng.

Sở Nhạn Ngọc nheo mắt, kéo tôi ra sau lưng rồi chất vấn Lục Diệc Hàn:

“Lục tiên sinh, tôi nghe người trong giới nói anh đang bao nuôi em gái tôi?"

Lục Diệc Hàn đáp: “Không phải bao nuôi.”

Hắn nhíu mày hỏi: “Cô nghe ai nói vậy?”

Sở Nhạn Ngọc cười lạnh: “Ai cũng nói thế.”

Chị hỏi: “Vậy hợp đồng anh vừa nhắc tới là gì?”

Tôi nhỏ giọng trả lời: “Hợp đồng bao nuôi…..”

Lục Diệc Hàn đáp: “Hợp đồng yêu đương”

Tôi: “….??!!!”

Lục Diệc Hàn: “…?”

3

Tôi sốc!

Lục Diệc Hàn cũng sửng sốt trong giây lát. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn sầm mặt hỏi tôi: “Hợp đồng bao nuôi? Ai nói với em như thế?”

Vẻ mặt tôi hiện lên đầy dấu chấm hỏi: “Ba năm này không phải anh đang bao nuôi tôi à?”

Lục Diệc Hàn đỡ trán: “Không phải… Tôi không có bao nuôi em, đó là hợp đồng yêu đương.”

Sở Nhạn Ngọc nhíu mày: “Ai yêu đương còn ký hợp đồng bao giờ?”

Lục Diệc Hàn: “Tôi nghĩ việc ký hợp đồng cho thấy tôi rất coi trọng mối quan hệ này.”

Tôi do dự: “Coi trọng là mỗi tháng anh cho tôi 50 vạn rồi bắt tôi ngủ với anh?”

Lục Diệc Hàn: “……”

Vẻ mặt Lục Diệc Hàn rất phức tạp, hắn vừa muốn nói vừa không muốn nói.

Sở Nhạn Ngọc nhìn Lục Diệc Hàn bằng ánh mắt dò xét:

”Lục tiên sinh, hợp đồng bao nuôi là bất hợp pháp, về mặt lý thuyết là không chấp nhận được. Nếu như anh cứ nhất quyết như vậy, tôi chỉ có thể báo cảnh sát.”

Lục Diệc Hàn thở dài: “Tôi không có bao nuôi, 50 vạn là phí yêu đương mỗi tháng.”

Hắn nói: “...Tôi nghĩ việc quan hệ trong lúc yêu đương là điều bình thường, cho nên không có nghĩ nhiều.”

“Xin lỗi! Là tôi suy nghĩ không chu toàn, khiến em hiểu lầm. Loại chuyện này hẳn là sau khi kết hôn mới nên làm.”

Hai người không cảm thấy bệnh viện không phải nơi để nói những chuyện này sao…

Sở Nhạn Ngọc giậm chân, nói với tôi: “Em tự mình quyết định đi.”

Tôi nhỏ giọng: “Ầy, nếu là hợp đồng yêu đương, tôi xin nghỉ một tuần được không?”

Hợp đồng sẽ hết hạn sau một tuần nữa nên nếu tôi xin nghỉ cho đến lúc đó thì vừa hay có thể thuận tiện đi tìm người mẫu nam quẩy tới bến nha.

Lục Diệc Hàn mím môi, hắn đáp: “Được.”

Sau khi được Lục Diệc Hàn duyệt phép, tôi và Sở Nhạn Ngọc rời khỏi bệnh viện, lên chiếc xe hơi sang trọng của chị ấy về nhà gặp mẹ.

Sở Nhạn Ngọc vừa lái xe vừa nói: ”Chị nghĩ… Lời nói của Lục Diệc Hàn không đáng tin. Người này trông chẳng có gì tốt lành, về sau em đừng tiếp xúc với hắn ta nữa.”

Cái gì mà hợp đồng yêu đương, ngay cả chóa cũng không tin!

Tôi hơi chột dạ: “Kỳ thật em cảm thấy hắn cũng không đến nỗi xấu xa lắm.“

Sở Nhạn Ngọc nhướng mày: “Nói thử xem nào?”

Tôi: “Trước đó mẹ em sinh bệnh mà không có tiền chữa, hắn hỗ trợ tiền thuốc men đó. Nếu không có sự giúp đỡ ấy, có lẽ mẹ em đã không qua khỏi.”

Sở Nhạn Ngọc: “Vậy cho nên hắn bao nuôi em…?”

Tôi sờ mũi, lúng túng đáp: “Có lẽ tại hắn trả tiền chữa trị rồi nên cho rằng em sẽ không từ chối đề nghị để hắn bao nuôi.”

Chủ yếu là có ơn tất báo.

Sở Nhạn Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi hợp đồng kết thúc, chị sẽ trả tiền cho hắn để chuộc em về.”

Tôi cũng nghĩ một lúc rồi nói với chị: “Chị, chị có nghĩ đến khả năng hắn thích chị không?”

Bạch nguyệt quang của Lục Diệc Hàn là chị tôi, mà tôi chỉ là một thế thân bé nhỏ. Tôi cũng sợ bị hắn cắm sừng trong lúc bao nuôi chứ.

Sở Nhạn Ngọc đột nhiên phanh xe lại, trán tôi đập vào tấm ván cứng, đau như búa bổ.

Vẻ mặt Sở Nhạn Ngọc vô cùng phức tạp: "Không thể nào, tuyệt đối không thể! Em lầm rồi."

Tôi: ”Hắn thật sự thích chị đó.”

Chị ấy do dự một hồi rồi nói: “Chị đã 'mần thịt' chú nhỏ của hắn, sắp thành thím hắn đến nơi. Hẳn là …… khẩu vị của hắn không mặn vậy đâu ha...?”

Đồng tử của tôi chấn động, tôi cũng run rẩy: "Chị... chị..."

Sở Nhạn Ngọc bình tĩnh nhận xét: “Nếu hắn thật sự có tâm tư với chị, vậy hắn chính là kẻ biến thái.”

Tôi do dự: “Không chừng hắn biến thái thật...”

Sở Nhạn Ngọc hít sâu một hơi: “Cách biến thái xa một chút!”

Xe lại khởi động, Sở Nhạn Ngọc suy nghĩ hồi lâu, nhỏ giọng nói:

“Thật ra, chị cảm thấy bản hợp đồng đó có thể thực sự là một bản hợp đồng tình yêu…”

Tôi cũng nhỏ nhẻ phản bác: “Không phải đâu chị à, tuyệt đối không phải!”

Không khí trong xe rơi vào trầm mặc, Sở Nhạn Ngọc và tôi đều không nói nên lời.

Chị ấy do dự: “Mặc dù nói thì như thế nhưng có lẽ trong lòng hắn cũng có em?”

Tôi: “Cũng có thể trái tim hắn chia làm hai, một nửa yêu chị, nửa còn lại yêu em.”

Sở Nhạn Ngọc: “ 6!” (kiểu trâu bò, đỉnh)

4

Xe dừng trước một ngôi nhà lầu.

Sở Nhạn Ngọc cùng tôi đi vào nhà gặp mẹ nuôi, còn lễ phép chào mẹ một tiếng sau đó mới giải thích cho bà về việc xét nghiệm ADN.

Sở Nhạn Ngọc: “Bà nội cháu trọng nam khinh nữ và rất mê tín, bà ấy cảm thấy sinh đôi là điềm không lành nên khi em gái vừa ra đời đã bị bà bí mật mang đi rồi vứt bên bờ sông.”

“Trước đó cháu không hề hay biết mình có em gái cho đến nửa năm trước bà nội nằm viện. Lúc đó bà lỡ nói ra chuyện này trong lúc không tỉnh táo nên cháu mới biết được em gái bị bà vứt đi. Mấy năm nay em ở bên ngoài chịu khổ rồi.”

Sau đó, chị ấy đòi nhận mẹ nuôi tôi làm mẹ đỡ đầu: “Cô là mẹ của Du Du đương nhiên cũng là mẹ của cháu. Về sau cháu sẽ cùng Du Du hiếu thảo với cô.”

Mẹ tôi nhìn khuôn mặt giống hệt tôi của Sở Nhạn Ngọc mà giật mình, cuối cùng vẫn nhận chị ấy làm con gái nuôi.

Sau khi mọi chuyện ở đây đã giải quyết ổn thỏa, Sở Nhạn Ngọc đưa tôi về nhà họ Sở gặp bố mẹ ruột.

Sở Nhạn Ngọc an ủi tôi: ”Đừng lo, bố mẹ tốt lắm.”

Như Sở Nhạn Ngọc nói, bố mẹ tỷ phú của tôi vừa tốt vừa nhiệt tình vô cùng.

Người bố tỷ phú: “Bố sẽ chuyển nhượng 20% ​​cổ phần công ty cho con, khu đất thương mại bên kia cũng tặng con nốt!”

Người mẹ tỷ phú: “Con gái mẹ bên ngoài chịu khổ nhiều rồi, mẹ chuyển cho con 8 vạn tiêu vặt ngay và luôn!”

Quan trọng là khi họ biết được sự tồn tại của Lục Diệc Hàn qua lời trình bày của thư ký, ông bố tỷ phú của tôi giận lắm.

“Thằng nhóc ấy mà cũng dám bao nuôi con gái tôi!”

“Bố sẽ sắp xếp cho con 10 buổi xem mắt ngay bây giờ, lập tức đá cậu ta liền!”

Ông bố tỷ phú nói được làm được. Ngay ngày hôm sau, tôi bị ép ngồi trong quán cà phê xem mắt tập thể với mười anh giai mlem mlem, vừa cao vừa đô, nhà mặt phố bố làm to.