[Bách Hợp | Thần Điêu Đại Hiệp] Xuyên Qua Thành Mạc Sầu

Chương 2



Date: 26/09/2016

...o0o...o0o...o0o...

Dung mạo Mạc Sầu vốn bất phàm, lại càng không cần nói Long Nhi toàn thân băng cơ ngọc cốt thanh nhã xuất trần. Nếu như lại vận tuyết sắc bạch y, thì khó mà khiến người khác không chú ý. Ta xưa nay chán ghét ánh mắt người bên ngoài, liền nhờ Tôn bà bà chuẩn bị y phục tối màu để điệu thấp, tiện dùng cho những ngày tháng hành tẩu giang hồ sau này.

Tôn bà bà nhìn ta và Long Nhi lớn lên, các loại săn sóc tỉ mỉ tự nhiên không thể thiếu. Nàng chuẩn bị cho chúng ta bao vải, đặt vào vài kiện y phục, dược thảo thông dụng và chút điểm tâm, dặn dò cặn kẽ đến bậc chúng ta thuộc lòng từng lời nói của nàng mới lưu luyến tiễn ta và Long Nhi đi ra Cổ Mộ.

Ta không đặc biệt nghĩ muốn đi chỗ nào, Long Nhi thì chưa từng nhập thế, đương nhiên cũng không có chủ ý. Suy nghĩ thoáng qua, liền quyết định đi thẳng lên phía Bắc, thưởng thức phong cảnh Tống triều, nếu đi đến tái ngoại, cũng có thể thu được thêm nhiều kiến thức.

Lúc này vừa đúng là mùa xuân, nhiều loài hoa đua nhau nở khoe hương sắc, ngắm nhìn cũng là cảnh đẹp ý vui. Ta và Long nhi đều là toàn thân là y sam lục nhạt, lại không vội chạy đi, chỉ tản bộ lững thững đi trên đường núi, thần sắc thản nhiên. Ta còn nhớ kỹ phiên bản Tiểu Long Nữ của Lưu Diệc Phi, toàn thân bạch y không nhiễm bụi trần. Mà hôm nay Long Nhi, người quanh năm không tiếp xúc đến ánh mặt trời, da thịt nàng cũng hơi tái nhợt, hiện tại lại vận thân lục y, ngược lại hiển lộ chút hồng hào.

Đến lúc chính ngọ, ta liền dẫn Long Nhi bước vào trà liêu ven đường nghỉ tạm. Lúc này dân phong thuần phác, ngược lại cũng không có người nào chăm chú quan sát ta và Long Nhi. Có người lúc đầu tuy kinh diễm, cũng bất quá là nhìn thoáng qua, liền rất nhanh đã dời đi ánh mắt. Không làm thế, xem như là thất lễ.

Long Nhi chưa từng nhập thế, cũng không biết thứ gì cũng phải dùng tiền bạc tới đổi. Thấy quán trà hay tiệm cơm, nàng cũng không biết đến tột cùng là có công dụng thế nào. Ta chỉ xắn tay áo bắt đầu dạy nàng từng chút. Cũng may nàng thiên tư thông minh lại tâm tư tinh thuần, học được cũng rất nhanh, ngược lại cũng không khiến ta phí quá nhiều công sức.

Dọc theo đường đi chúng ta chứng kiến, có tiểu hài nhi đầu để tóc trái đào chơi đùa vô ưu vô lo, có lão nhân tóc bạc phơ an tọa phơi nắng hưởng thụ hơi ấm, càng nhiều lại là đôi phu thê tuổi còn trẻ phu thê làm việc đồng ánh, cả người đều bị nắng cháy thành làn da khỏe mạnh màu tiểu mạch.

Long Nhi tổng liền trì hoãn cước bộ nhìn kỹ. Trên mặt trầm tĩnh, lại hơi nghiêng đầu, đáy mắt có nhàn nhạt mạt hiếu kỳ: "Sư tỷ, bên ngoài mọi người là sinh hoạt như vậy sao?"

Ta liền giải thích cho nàng: "Sĩ nông công thương, phương mưu sinh của mỗi người cũng là bất đồng. Hôm nay quang cảnh chúng ta chứng kiến chỉ là nơi làng quê thanh bình, chờ vào thành trấn, ngươi sẽ biết."

Nàng liền gật đầu, không hỏi thêm vấn gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, ta và Long Nhi bước ra từ hộ nông dân tốt bụng đã cho tá túc, lúc đang bước chậm trên đường đất giữa đồng ruộng, cước bộ Long nhi hơi dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào chỗ nào đó.

Ta theo ánh mắt nàng nhìn qua, thì ra là cộ hộ gia đình đang treo hai dải pháo. Trong sân nhà cũng đã dược thu thập sạch sẽ, cửa sổ dán chữ "Hỉ" đỏ thẫm, trên mặt người vào kẻ ra đều có ý cười vui sướng, nhìn qua đã biết là nhà có người sắp thành thân.

Ánh mắt của nàng chăm chú nhìn hồi lâu vào sân vườn tấp nập, liền nghiêng đầu nhìn ta, trong ánh mắt lộ ra tia hiếu kỳ.

Ta liền giải thích cho nàng: "Đây là chuẩn bị cho lễ thành thân."

"Thành thân?"

Ta gật đầu: "Phàm là là nam nữ lưỡng tình tương duyệt hoặc là được phụ mẫu chi môi mệnh chước an bày liền có thể thành thân. Sau khi thành thân, hai người liền bầu bạn sinh hoạt, đại khái cả đời này trải qua bên nhau."

Long Nhi hơi nhíu mày, đáy mắt vẫn là phiến nước trong trẻo, khuôn mặt vương nét ngây thơ.

Ta hơi thở dài, nói: "Chúng ta gửi chút tiền biếu, đi vào trải nghiệm."

Dân làng người nào cũng thuần phác hiếu khách, lại nhìn qua ta và Long Nhi chỉ là nữ tử vô hại, sau khi ta nói rõ nguyên nhân đến đây, nữ quyến nhà này liền nhiệt tình đón chúng ta vào.

"A Liên thật đúng là có phúc khí, Trụ Tử thế nhưng là người có tiếng là người tháo vát chịu khó trong thôn chúng ta, tuổi còn trẻ đã xây được căn nhà ngói lớn, nàng gả qua đấy liền sung sướng cả đời!"

"Chậc, bản thân A Liên cũng không kém, tính tình ôn nhu lại đảm đang, phối duyên với Trụ Tử sao có thể ủy khuất hắn nha? Lại nói đến, đôi nữ nhi của Hồng gia hai người đều tốt, ngươi xem muội muội của nàng, Lăng Ba, còn nỏ tuổi mà đã triển lộ dung nhan, tiếp qua vài năm nữa, người chạy đến cầu hôn cũng đông đến nỗi đạp phá nát luôn cửa lớn!"

Chỉ nghe nhóm phụ nhân này trò chuyện vô cùng náo nhiệt trong chốc lát, ta nghĩ muốn cảm thán.

Hồng Lăng Ba? Đây không phải là đồ đệ của Lý Mạc Sầu sao? Chết trên tay sư phụ trong Tuyệt Tình cốc, hài tử này, xem như là mệnh khổ.

Đội ngũ đón dâu diễn tấu sáo và trống nối đuôi nhau đi đến trước cửa. Ta nhìn thoáng qua thấy có hai nữ nhân đỡ tân nương tử đi ra, một người đã qua tuổi ba mươi, mặt mày đượm đầy ưu tư, niên kỷ người còn lại chỉ vừa mười hai mười ba tuổi, mi thanh mục tú vẫn vương nét trẻ con, chắc là Hồng Lăng Ba và mẫu thân nàng.

Có lẽ là ánh mắt của ta dừng lại hơi lâu trên người Hồng Lăng Ba, Long Nhi đứng bên cạnh nhẹ nhàng lôi kéo tay ta, nhỏ giọng gọi ta: "Sư tỷ?"

Trong lòng ta khe khẽ thở dài, khóe môi lại cong lên: "Không sao. Thật vất vả được thấy tân nương tử, ngươi lại không hiếu kỳ?"

Long Nhi trầm mặc chỉ trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Sư tỷ, chúng ta đi thôi."

Ta hơi sửng sốt, đôi mắt trong vắt của nàng bình tĩnh nhìn ta, đúng là kiên trì không gì cản được.

Ta cười, vuốt thác tóc dài của nàng, nói: "Lễ này chỉ vừa qua phân nửa, đâu có đạo lý rời đi giữa chừng. Nếu như nghĩ không thú vị, chờ tân lang đón tân nương xong, chúng ta lại đi được không?"

Nàng dừng một chút, nhẹ nhàng gật đầu, nắm chặt lấy tay áo của ta, cũng không buông.

Ta cũng tùy ý nàng. Có lẽ là nơi này đông người, động tĩnh xung quanh quá lớn, Long Nhi từ nhỏ đã lớn lên trong không gian thanh tịnh, nhất thời không thích ứng cũng không sao. Nhưng còn Hồng Lăng Ba... Ta nhớ mang máng Lý Mạc Sầu cứu được nàng lúc nàng bị cừu gia truy sát. Hôm nay phụ mẫu nàng song toàn, lại có tỷ tỷ xuất giá, coi như là còn nhỏ vô ưu vô lự. Biến cố trong sách, có thể không xảy ra, vừa gặp lần đầu tiên ta cũng không có biên pháp, cũng không có đạo lý vì quan hệ bình thủy tương phùng nhấc lên lòng quan tâm phụ trách. Vậy sau khi đi du lãm với Long Nhi xong, lại vòng về nhìn nàng, nếu như thật sự có duyên, lại tìm cách sắp xếp cho nàng.

Suy nghĩ thông suốt, ta liền yên tâm tạm gác lại ưu lo phía sau đầu. Nhìn giữa ấn đường Long Nhi mơ hồ cau nhíu, cũng chỉ có thể tìm vội lý do, mượn cớ ly khai.

Khi đi trên đường, tay Long Nhi nắm lấy tay áo của ta thế nhưng lại như trước chưa từng buông ra. Ta từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, hẳn không phải là người nhút nhát như vậy... Ta khẽ nhíu mày, ôn hòa hỏi: "Làm sao vậy?"

Long Nhi chợt khựng lại, nói: "Người tên Hồng LăngBa... Sư tỷ quen nàng?"

Tâm tư Long Nhi nhẵn nhụi, ta ngẩn ra, ngược lại cũng không quá ngoài ý muốn, chỉ là thản nhiên nói: "Bất quá chỉ nghĩ căn cốt của nàng không tệ mà thôi, nhưng lại bị ngươi nhận ra?"

Trong ánh mắt của nàng thế nhưng vẫn lộ ra bất an như cũ, cực kỳ chăm chú hỏi ta: "Sư tỷ muốn dẫn nàng quay về Cổ Mộ?"

Ta lắc đầu nói: "Duyên phận thầy trò... Cũng cần phải xem thiên ý. Hôm nay nàng đúng là tuổi trẻ đắc ý, ta cần gì phải dẫn nàng quay về này Hoạt Tử Nhân Mộ, làm bạn với tịch liêu? Huống chi, chính nàng ấy cũng có người nhà, tất nhiên là không muốn đi."

Long Nhi cũng đứng lại. Nàng nắm chặt hơn tay áo của ta, giọng tuy nhẹ nhưng ngữ khí kiên định nói: "Chỉ có ta và sư tỷ không được sao? Ta không thích có những người khác."

Nàng thuở nhỏ tĩnh tâm tập võ nên không có loại tâm tư vòng vo khúc chiết. Ta mỉm cười: "Cuối cùng cũng chỉ là tâm tính hài tử. Ngươi tự bản thân có mệnh số, sư tỷ cũng không thể bên ngươi cả đời, phải không? Tương lai gặp gỡ phu quân, tự hắn sẽ sống chung với ngươi."

Nàng liền không thèm nhắc lại nữa. Gương mặt xưa nay vốn đã đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng nay lại hơi nhăn mày, như là đang suy tư nan đề khó giải.

Ta cũng không để tâm đến nàng, thẳng đường mà tiến. Sư muội này của ta không vướng phàm tục, rất nhiều chuyện phải tự nàng ngẫm nghĩ mới ngộ ra được.